Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96

“Thế này, thế này thì kinh khủng quá”.

“Thế mà Hoàng Chân thua à?”

“Uy lực của một cú đấm sao mà khiếp thế”.

Đám đông nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này mà trợn tròn hai mắt, đến giờ vẫn chưa dám tin.

Một thiên tài võ đạo, một bán bộ tông sư ở tuổi hai mươi, cứ thế mà thua?

Nhất thời họ khó lòng chấp nhận sự thật này.

Lúc này đây, Lục Hi bước trên nước hồ, tới bên cạnh Hoàng Chân, nhìn Hoàng Chân đang ho ra máu với cánh tay bên phải vỡ nát mà nói.

“Anh thua rồi, món đồ này tôi sẽ không khách sáo nữa nhé”.

Nói rồi, Lục Hi gỡ lấy cuộn giấy trên người Hoàng Chân – hắn ta không thể nhúc nhích được nữa.

Lúc này Hoàng Chân như nỏ mạnh hết đà, hắn ta nhìn Lục Hi, ho ra máu: “Nói cho tôi biết, trên thế giới này có người tu chân không?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của Hoàng Chân, Lục Hi chậm rãi gật đầu.

Trên mặt Hoàng Chân lộ ra một nụ cười.

“Quả nhiên, tôi đoán không sai mà, thế giới này, trước kia không phải như thế đâu”.

Nói xong câu này, Hoàng Chân chầm chậm nhắm mắt lại, không còn hơi thở.

Cả hiện trường im phăng phắc, đám đông nhìn bóng dáng đứng trên đống hoang tàn của đình Lang Gia, trong ánh mắt toàn là sùng bái.

Lục Hi cầm lấy cuộn giấy, quay người bước lên mặt hồ, đi ra ngoài.

Một thiên tài võ đạo gục xuống.

Một tông sư trẻ tuổi phất lên.

Khi bước lên bờ, chỉ cần là nơi mà Lục Hi đi qua, mọi người tự động nhường đường, đồng thời cúi đầu xuống.

Đây là sự kính trọng dành cho tông sư.

Đám đông nhà họ Từ nhìn Lục Hi đi ngang qua mà run như cầy sấy.

Ban nãy họ dám vọng tưởng giáo huấn một tông sư, đây là suy nghĩ ấu trĩ tới mức nào, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là đủ nghiến chết mình rồi.

May mà vị tông sư này không hề làm khó họ, bỏ đi một nước, bấy giờ đám đông nhà họ Từ mới thở phào.

Tới bãi đỗ xe bên ngoài Nam Hồ, Lục Hi chuẩn bị lái xe về nhà.

Thế nhưng, đúng lúc này, một bóng dáng sừng sững như ngọn núi tới trước mặt anh.

Lục Hi nhíu mày, lặng lẽ nhìn người kia: “Muốn đánh nhau à?”

Dương Quân lạnh lùng nhìn Lục Hi, lát sau mới nói.

“Tiếc rằng tôi bị cấp trên triệu tập khẩn cấp rồi, tối nay phải về ngay, trận đánh này, cứ để đó trước đã”.

Lục Hi nghe xong, mở cửa lên xe, khởi động xe rồi hạ cửa kính xuống: “Tôi khuyên anh đừng nên đánh với tôi, một chiến tướng cũng chẳng có gì ghê gớm”.

Nói xong, Lục Hi giẫm chân ga phóng xe lao vọt đi.

Dương Quân nghe Lục Hi nói xong, gương mặt non nớt sững sờ.

Chốc lát sau, hắn ta mới sầm mặt leo lên chiếc Mãnh Sĩ quân dụng bên cạnh, gầm gào rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK