Chương 132
Vân Khả Thiên chỉ Lục Hi nói: “Là anh ta”.
Lục Hi ngây ra, sau đó cười nói: “Con mẹ nó anh bán đứng tôi”.
“Tôi nói đúng sự thật mà”, Vân Khả Thiên ăn món ăn miệng, nói mơ hồ không rõ.
Lý Tú Quyên nhìn vậy liền lắc đầu, đây đã là lúc nào rồi hai người còn có tâm tư đùa cợt. Cô ấy lại nhìn dáng vẻ từ tốn đang ăn của Trần Binh, thật sự cô ấy không biết tim anh ta sao lại lớn như vậy.
Cảnh sát cầm đầu kia nói: “Nếu các anh thừa nhận rồi thì đi theo chúng tôi một chuyến”.
“Ha ha ha ha”.
Lục Hi lúc này mới bật cười nói: “Con mẹ nó, một thằng lừa đảo, một con chim trĩ, còn có mặt mũi bảo người ta phải xin lỗi, hai người đúng là xứng đôi”.
Mạnh Trường Giang biến sắc, lập tức nói: “Thằng kia, mày nói ai lừa đảo, mày nói rõ ra xem!”
Ngụy Văn Bác đang ở đây, nếu để cho Ngụy Văn Bác biết được gã là một kẻ lừa đảo thì khoản vay của gã rất có thể sẽ không được thông qua, chuyện này gã không thể để yên được.
“Chuyện mày lừa Trần Binh sáu triệu thì mày nói sao?”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Mạnh Trường Giang cười nói: “Mày nói tao lừa anh ta sáu triệu, vậy có chứng cứ gì không?”
Lúc Trần Binh đưa cho gã sáu triệu thì Mạnh Trường Giang có viết lại giấy nợ cho Trần Binh, nhưng cũng vào đêm đó gã đã chuốc say Trần Binh rồi trộm tờ giấy nợ đi, cho nên chuyện này tất nhiên là không có chứng cứ.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần Binh không có cách nào đi kiện được, anh ta không có nhân chứng vật chứng cho nên tất nhiên không thể lập án.
Trần Binh nghe vậy thì cúi đầu thật thấp, tự trách bản thân bất cẩn làm rơi tờ giấy nợ khiến cho mọi chuyện trở thành thế này. Anh ta không hề nghi ngờ Mạnh Trường Giang đã đánh cắp tờ giấy nợ.
Tất nhiên Lục Hi cũng biết Trần Binh đã làm mất tờ giấy nợ nhưng anh không quan tâm đến tờ giấy nợ đó. Chỉ cần anh có thể tìm được Mạnh Trường Giang thì anh sẽ có cách để khiến gã phải nôn tiền ra.
Lục Hi ngay lập tức nói: “Mạnh Trường Giang, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn trả lại 6 triệu cho Trần Binh đi, nếu không thì tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết”.
“Ây da, đây là đang muốn cướp của người ta sao? Anh Trần, anh thấy chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ?”
Mạnh Trường Giang không chút lo sợ, quay sang nói với Trần Lôi.
Lúc này Trần Lôi cũng đứng lên, thân hình của hắn ta cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta vặn vẹo cổ làm phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ.
“Con mẹ nó, dám nói bậy trước mặt ông đây, tụi mày muốn chết đúng không?”
Lục Hi chỉ cao khoảng 1m75, dáng người trung bình, khi mặc quần áo cũng không thấy cường tráng được bao nhiêu.
Vân Khả Thiên thì cao gầy, mang dáng vẻ văn sĩ yếu đuối. Trần Binh thì lại càng không đáng nhắc tới, không có ai ở đây xem trọng anh ta.
So sánh với Trần Lôi, đại ca của đường Bảo Phong, thì ba người bọn họ trông có vẻ hơi yếu đuối.
Lúc này Mạnh Trường Giang mới cười nói: “Để tôi giới thiệu cho các người biết, đây là anh Trần Lôi, được mọi người ở đường Bảo Phong này tôn xưng là Trùng Thiên Báo, không biết các người đã từng nghe qua chưa?”
Mạnh Trường Giang nhìn Lục Hi và những người khác rồi nở nụ cười, cái tên Trùng Thiên Báo rất nổi tiếng ở đường Bảo Phong, rất ít người không biết đến.