Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 579

Lúc này, ba người ảo não cụp đuôi rời đi nhanh chóng.

Vân Khả Thiên có thể cho bọn họ đi như vậy cũng đã là chuyện may mắn lớn đối với bọn họ rồi, cái gì mà mặt mũi hay không có mặt mũi, giờ bọn họ cũng chẳng quan tâm.

Hiện giờ Ngư Bạch nhìn ba người rời đi, cô ta thầm thở dài, vừa rồi Lương Kim Tôn mở miệng liền ngông nghênh kiêu ngạo, cô ta biết ngay những người này muốn tự tìm xui xẻo mà. Với thực lực của Lục Hi, bọn họ thật sự không đủ tầm, đúng như dự đoán, lập tức bị mất mặt.

Đúng lúc này, Vân Khả Thiên mang vẻ thần bí nói: “Anh Lục, hai ngày trước đã xảy ra chuyện lớn, anh có hứng thú muốn biết?”

“Chuyện gì?”, Vân Khả Thiên nhiều lần nhắc tới, ngược lại cũng gợi cho anh hứng thú.

Vân Khả Thiên nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, nơi này nói chuyện không tiện”.

Lục Hi thấy vậy liền gật đầu với Miwa Nozaki.

Lập tức Miwa Nozaki dẫn bọn họ đi về phía phòng VIP bên cạnh.

Vân Khả Thiên có thể nói không tiện, vậy chắc chắn là bí mật lớn, lòng hiếu kỳ của anh cũng bắt đầu dâng lên.

Đến phòng VIP, Ngư Bạch đứng ở cửa, không tự nhiên nói: “Các anh nói chuyện đi, tôi đi loanh quanh bên ngoài”.

Hai người Vân Khả Thiên và Lục Hi có bí mật, Ngư Bạch cảm thấy mình không thích hợp để biết, vậy nên cô ta không muốn đi vào.

Lục Hi thấy vậy liền nói: “Vậy được, lát nữa tôi ra ngoài tìm cô”.

Ngư Bạch gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lúc này, ba người Lục Hi, Vân Khả Thiên và Miwa Nozaki ở trong phòng VIP không có người ngoài.

Vân Khả Thiên gật gù đắc ý, biểu cảm đầy thương tiếc, anh ta đi tới đi lui trong phòng VIP, muốn nói lại thôi.

Lục Hi thấy vậy, anh đá vào mông Vân Khả Thiên, đá bay anh ta lên sofa, anh mắng: “Con mẹ nó anh có nói hay không, thích úp mở với ông đây à”.

Vân Khả Thiên xoa cái mông, vẻ mặt đau khổ nói lầm bầm: “Mấy người ai cũng quá bạo lực”.

Vân Khả Thiên đáng thương thường xuyên bị Tần Lam đánh, còn thỉnh thoảng bị cả Lục Hi đánh, anh ta cảm thấy cái danh cậu lớn đệ nhất Tây Bắc thật khổ.

Đúng lúc này, Lục Hi làm bộ giơ một cước lên nói: “Mẹ nó anh có nói không”.

“Nói, nói, tôi nói”, Vân Khả Thiên không dám ở vòng vo, vội vàng nói.

Hóa ra, hai ngày trước trong một sơn thôn vùng Tây Sơn đã xảy ra vụ thảm sát diệt thôn, toàn bộ cả thôn hơn mấy trăm người trong một đêm chết hết, hơn nữa trạng thái chết cực kỳ thảm hại, giống như bị hút cạn máu, chỉ còn lại da và xương”.

Mà lúc này, Lục Hi thì đang ở trong phòng chờ máy bay, kiên nhẫn đợi.

Đôi vợ chồng kia kiêu căng như vậy, Lục Hi quyết định sẽ dạy cho bọn họ một bài học.

Vào lúc này, anh thấy Vân Thắng Quốc đi tới dưới sự bảo vệ của bảy, tám nhân viên an ninh mặc áo trắng.

Đây không phải là Vân Thắng Quốc phô trương khoe khoang, ông ta là quan chức biên phòng, đi ra ngoài đều có mấy trung đội cảnh sát bảo vệ, như hôm nay đã là giản dị lắm rồi.

Chỉ thấy ông ta đi vào phòng chờ, nhìn xung quanh, thấy Lục Hi thì vội vàng đi tới.

“Cậu Lục, cậu về sao không báo tôi một tiếng để tôi chuẩn bị đón cậu chứ”, Vân Thắng Quốc cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK