Chương 933
Ông ta vốn tưởng rằng từ sau lần bị thương đó, ông ta sẽ không có cơ hội trở về thời kỳ cường thịnh, cùng với sức sống mất dần, huyết dịch toàn thân sẽ dần đóng băng lại, trơ mắt nhìn cơ thể của mình trở thành xác chết lạnh như băng.
Nhưng lần đầu tiên hút máu của cháu gái Jenny, ông ta đã nhìn thấy hy vọng trở lại thanh xuân và khôi phục thực lực của mình.
Ông ta cần người đàn ông phương đông và máu tươi đặc biệt trên người anh ta, nhưng khi cháu gái sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, lấy một chén máu tươi trong huyết quản của người đàn ông đó cho ông ta uống, cơ thể đã trở nên vô cùng gầy yếu của ông ta suýt bị sức mạnh cuồng bạo thượng cổ ẩn chứa trong máu tươi đó làm cho nổ tung.
Phát hiện này khiến ông ta sung sướng vạn phần, nhưng cũng khiến ông ta sợ hãi không thôi. Ông ta không dám uống máu tươi trên người đàn ông phương đông đó nữa, mà cho cháu gái mang thai đứa con của người đàn ông này.
Một khi cháu gái mang thai đứa con của người đàn ông Hoa Hạ này, trên người đứa trẻ đó sẽ không chỉ chảy dòng máu của người đàn ông đó, mà còn có dòng máu của gia tộc Antonio ông ta.
Khi đó hai dòng máu sẽ pha trộn một cách hoàn hảo trên người đứa trẻ, bởi vì trong dòng máu đó có truyền thừa huyết mạch của gia tộc Antonio ông ta, ông ta không cần lo lắng dòng máu đó sẽ tấn công cơ thể gầy yếu của ông ta.
Một khi ông ta hấp thụ máu tươi trong cơ thể đứa trẻ, cơ thể ông ta sẽ không chỉ trở nên cường mạnh tráng kiện, hơn nữa còn vì đã dung hợp một phần máu tươi của người đàn ông đó, sẽ không cần lo lắng trong máu tươi của người đàn ông đó ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo thượng cổ nữa.
Lúc đó, ông ta có thể uống lượng lớn máu tươi của người đàn ông đó, trẻ trung trở lại, lại bước lên đỉnh cao của sức mạnh.
Và bây giờ cuối cùng thời khắc khiến ông mong đợi từ lâu đã đến.
“Bù đắp? Ha ha, một con quỷ hút máu như ông, một ác ma như ông, còn có mặt mũi nói hai chữ bù đắp này hả? Ông cướp đi người đàn ông của Jenny, cướp đi đứa con của cô ấy, ông có thể bù đắp bằng cách nào?”
Vân Vệ Hoành gầm thét lên với ông lão trong hồ máu với sắc mặt dữ tợn.
Thấy Vân Vệ Hoành gào thét với ông lão, một người đàn ông mặc áo choàng đen trong đó bỗng đứng lên, giơ bàn tay định đánh xuống mặt của anh ta.
“Thôi bỏ đi, cậu ta nói không sai”, ông lão vung tay ngăn hành động của người mặc áo choàng đen.
Còn Vân Vệ Hoành vốn không nhìn người mặc áo choàng đen định đánh anh ta, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm ông lão, tiếp tục nói với vẻ mặt hung dữ.
“Tôi biết ông muốn lấy lại thanh xuân, lấy lại sức mạnh, chấn hưng gia tộc, thậm chí là Vương Quốc Anh của ông, nhưng tôi nói cho ông biết, nếu ông động vào tôi, và cả con của tôi, ông và gia tộc của ông, sẽ đối diện với sự trả thù của một gia tộc cường mạnh, ông đừng vội vui mừng quá sớm”.
Vân Vệ Hoành lớn tiếng nói.
Bố của anh ta là một cao thủ võ đạo, chú út là một đại nhân vật có chức có quyền, thực lực gia tộc không dễ coi thường, nếu anh ta thực sự xảy ra chuyện, bố và chú út nổi giận cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
“Tôi đã sớm cho người điều tra người nhà của cậu rồi, bố của cậu chỉ là một võ giả Hậu Thiên, chú út của cậu cũng chỉ là lãnh đạo của một tỉnh, ngoại trừ có thân phận địa vị trên xã hội, thì không khác gì người bình thường. Còn cậu chỉ may mắn, thức tỉnh huyết mạch cường mạnh và cao quý của một vị tiên tổ nào đó của cậu mà thôi”.