Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327

Nghĩ đến điều này, Trương Vận Lâm chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như bị rút cạn toàn bộ sức lực.

Lúc này Lưu Thiên Minh đã đi đến trước xe cảnh sát, liếc mắt đã thấy Vân Khả Thiên đang bị còng tay vào cửa xe, ông ta tức giận đến mức mũi thở phì phì.

Cấp dưới của bản thân vậy mà dám đánh đập Vân Khả Thiên, đám ngu xuẩn này là đang muốn dồn bản thân vào chỗ chết mà, nếu Vân Thắng Quốc muốn tính toán sự việc này, ông ta còn có thể chống đỡ sao.

Lúc này Trương Vận Lâm mới tung tăng chạy tới nịnh nọt Lưu Minh Thiên: “Giám đốc Lưu, sao ông lại tới đây rồi”.

Lưu Minh Thiên không nói một lời mà trực tiếp giương tay vung một bạt tai về phía Trương Vận Lâm.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp’ giòn giã vang lên, sau đó liền nghe được giọng nói như rít ra từ kẽ răng của Lưu Minh Thiên: “Còn không mau thả người ra”.

Cái tát này khiến Trương Vận Lâm hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn ta biết Lưu Minh Thiên chắc chắc là vì chuyện này mà tới.

Vừa nghĩ tới mấy người này vậy mà có quyền hành lớn như vậy, có thể khiến Lưu Minh Thiên đích thân chạy tới, cả người Trương Vận Lâm liền run rẩy từng cơn.

“Xong rồi, lần này thực sự toi đời rồi”.

Trong lòng Trương Vận Lâm lúc này đã vô cùng hối hận, hắn không bao giờ ngờ tới một người lái chiếc xe cũ nát như vậy lại có quyền lực lớn đến thế.

Việc này đã kinh động tới Lưu Minh Thiên, Trương Vận Lâm đã không thể tưởng tượng được bản thân có thể thoát thân hay không, chỉ nghĩ làm sao mới có thể tránh được một kiếp không bị cách chức và ngồi tù.

Thế nhưng bất luận hắn ta nghĩ thế nào cũng đều không nghĩ ra được một biện pháp tốt.

Trương Vận Lâm cấp tốc động não, vừa nơm nớp lo sợ lấy ra chìa khóa, chuẩn bị mở còng tay cho hai người Vân Khả Thiên và Lục Hi.

Chỉ là bởi vì căng thẳng quá độ nên chiếc chìa khóa đã lạch cạch rơi xuống đất mấy lần.

Mà sắc mặt của hai cảnh sát giao thông quèn đang đứng một bên kia cũng càng thêm tái nhợt, một người đã bị dọa tới tiểu cả ra quần.

Cuối cùng Trương Vận Lâm không dễ dàng gì mới cầm chắc chìa khóa muốn mở còng cho Vân Khả Thiên, nhưng Vân Khả Thiên lại một phát đẩy hắn ta ra, lạnh lùng nói:

“Tôi mang tội gây cản trở công vụ, uy hiếp nhân viên cảnh sát, việc này còn chưa nói rõ thì còng tay này làm sao có thể tùy tiện mở khóa đây”.

Trương Vận Lâm nghe vậy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tức khắc lăn dài trên trán, còn Lưu Minh Thiên lại càng tức giận sùi bọt mép.

Tên ngớ ngẩn này còn áp lên đầu Vân Khả Thiên hai tội danh này, thực sự là tự mình tìm đường chết mà.

Hơn nữa Lưu Minh Thiên thấy dáng vẻ này của Vân Khả Thiên liền biết anh ta không có ý định sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này, khuôn mặt ông ta lập tức sa sầm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại còng tay người ta lại?”

Trước câu truy vấn gần như gầm thét rét lạnh kia của Lưu Minh Thiên, hai chân của Trương Vận Lâm đập vào nhau run lẩy bẩy, gần như không thể đứng vững nữa.

Chỉ thấy hắn ta lắp bắp đáp: “Đây là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, giám đốc Lưu, xin ông hãy nghe tôi giải thích”.

“Tôi khuyên anh tốt nhất hãy thành thực khai báo, như vậy có lẽ còn có thể cho bản thân một con đường sống, nếu không ai cũng không cứu nổi anh đâu”, Lưu Minh Thiên nói với giọng điệu lạnh băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK