Chương 46
Hoàng Sào và Phù Đồ đã ra khỏi đường Triều Văn, cả hai chật vật đứng trên lề đường.
Hoàng Sào hộc máu nói: “Mau đón xe đưa tao đến biệt thự Nam Sơn”.
Phù Đồ ngay lập tức đón một chiếc taxi, kéo người tài xế xuống, đỡ Hoàng Sào lên xe rồi phóng đi giữa tiếng la hét của người tài xế.
Trong lúc lái xe, hai hàng lông mày của Phù Đồ nhíu chặt.
Hắn ta biết vết thương của ông Hoàng rất nghiêm trọng, sinh mạng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, bọn họ phải nhanh chóng chạy tới chỗ đó tìm cao nhân có thể chữa trị cho ông Hoàng. Trên đường đi hắn ta liên tục vượt đèn đỏ, nửa giờ sau chiếc xe taxi cuối cùng cũng đã dừng lại phía trước cổng lớn biệt thự Nam Sơn.
Hoàng Sào xuống xe, ôm lồng ngực đẫm máu bước tới phía trước cổng biệt thự, vừa hô lớn vừa hộc máu.
“Hoàng Sào, đứa con trai bị từ mặt của nhà họ Hoàng đến cầu cứu”.
Hoàng Sào thật ra là người của nhà họ Hoàng, nếu như để võ giả khắp thiên hạ biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ chấn động đến thất kinh hồn vía.
Cổng lớn biệt thự đóng chặt, Hoàng Sào hộc máu, quỳ trước cổng chờ đợi.
Ông ta biết với thân phận hiện tại của mình thì không thể tùy tiện bước vào nhà họ Hoàng, như vậy chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho nhà họ Hoàng, ông ta chỉ có thể chờ người của dòng họ ra xử lý.
Một lúc sau, đèn trong sân bật sáng, cánh cổng bật mở, một ông lão chừng sáu mươi tuổi bước ra, xung quanh có hàng chục người cùng bước ra ngoài.
Ông lão đang mặc một bộ đồ ngủ và một chiếc áo choàng dài, có vẻ như ông ta đã nằm xuống thì phải đứng bật dậy một cách vội vàng.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Sào, nét mặt của ông lão và đám người đi sau đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Hoàng Sào vừa nhìn thấy gia chủ bước ra, hơn nữa những người đi theo gia chủ đều là nhân vật cốt cán của dòng họ cho nên cũng biết được thân phận thực sự của ông ta, vì vậy ông ta cũng không giấu diếm nữa mà dập đầu nói.
“Hoàng Sào cầu sinh gia chủ ứng cứu”.
Vừa nói ông ta lại vừa phun ra máu tươi trộn lẫn với thịt vụn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Người mặc áo choàng ngủ vừa bước ra ngoài chính là Hoàng Triển Nghị, gia chủ nhà họ Hoàng, ông ta cau mày liếc nhìn Hoàng Sào một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
“Anh đã bị trục xuất khỏi nhà họ Hoàng, không còn quan hệ gì với nhà họ Hoàng nữa, mau rời khỏi nơi này đi”.
Hoàng Triển Nghị nói xong liền không chút do dự xoay người đi vào trong, mấy người đi theo phía sau ông ta sửng sốt một hồi rồi sau đó cũng đều xoay người đi vào.
Cánh cổng biệt thự một lần nữa khép lại ngăn cách ánh mắt của Hoàng Sào cũng chặt đứt luôn sinh mạng của ông ta.
Hoàng Sào hoàn toàn sửng sốt, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng gia chủ sẽ thấy chết không cứu.
Ông ta vì nhà họ Hoàng đã làm rất nhiều chuyện trong bóng tối mà không màng đến danh tiếng của bản thân trong suốt nhiều năm qua, cho dù có phải làm những việc trái với lương tâm thì ông ta vẫn làm để có thể mang lại của cải cho dòng họ.
Ông ta không thể ngờ rằng trong lúc tính mạng của mình bị đe dọa thì dòng họ lại dễ dàng bỏ rơi ông ta như thế này.
Nhìn thấy cổng lớn đóng lại, Hoàng Sào cười khổ một tiếng, biết mình có cầu xin thêm nữa cũng vô ích. Ông ta đã là người sắp chết hơn nữa còn là một đứa con bị dòng họ bỏ rơi, nhà họ Hoàng lúc này còn vội vàng muốn phân chia rõ ràng quan hệ với ông ta.
“Ông Hoàng, chúng ta xông vào”.