Chương 316
Đột nhiên lão già ho khan mấy tiếng, giống như không thở nổi thì sẽ ho đến chết, khiến cho người ta lo lắng.
Mãi một hồi lâu mới khôi phục lại.
Chỉ thấy lão ta tựa vào ghế bập bênh, uể oải nói: “Các vị sứ đồ, mấy người có chuyện gì thế”.
“Thưa ngài hội trưởng, hộ vệ của sứ đồ mười hai đã chết rồi, chúng tôi cảm thấy phải báo cáo cho ngài”.
Sứ đồ thứ nhất nói.
“Ồ”, lão già giống như sắp chìm vào giấc ngủ đáp lại một tiếng: “Vì sao thế?”
Lúc này sứ đồ mười hai nói.
“Thưa ngài hội trưởng tôn kính, nhiệm vụ lần trước của tôi bị một người tên Lục Thiên Hành phá hư dẫn đến thất bại, tôi cảm thấy hắn ta có thể uy hiếp được chúng ta, vì vậy tôi đã sai hộ vệ đi giết hắn ta, nhưng hộ vệ đã thất bại rồi”.
Lục Hi rung đùi, trong tay cầm cái hộp đen, vênh mặt đắc ý vô cùng.
Đôi mắt của Tần Lam sáng lên khi nghe thấy điều đó, nhưng ngay lập tức liền ảm đạm trở lại.
Những gì Lục Hi nói quá thần kỳ, Tần Lam không thể tin được.
Chị có nét mặt của Vân Khả Thiên tràn đầy vui mừng.
Anh ta biết rõ ràng rằng với năng lực của anh Lục thì không có gì đáng ngạc nhiên khi anh lấy ra được một thứ thần kỳ như vậy, sự phục hồi của Tần Lam đã được đảm bảo.
Chị có Vương Đức Thu tức giận quay sang nói với Lục Hi.
“Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, không phải chuyện đùa đâu. Đội ngũ chuyên gia của chúng tôi đã phải làm việc rất vất vả mới có thể ổn định được tình trạng của cô ấy. Lời của mấy thầy lang giang hồ mà anh cũng tin, thật quá sức bậy bạ”.
Lục Hi chỉ nhìn lướt qua, không phản bác cũng không trách cứ Vương Đức Thu.
Loại chuyện này người thường không thể hiểu được, cũng không thể trách Vương Đức Thu.
Lục Hi đưa cái hộp cho Vân Khả Thiên, vỗ vai anh ta rồi cười quái dị nói: “Tùy cậu đó, buổi chiều tôi sẽ đến đón cô ấy”.
Nói xong Lục Hi xoay người rời đi.
Vương Đức Thu nghiêm túc nhìn Vân Khả Thiên nói.
“Cậu Vân, chuyện này không đùa được đâu”.
Vân Khả Thiên cười nói: “Tôi biết, viện trưởng đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bậy đâu”.
Nói xong, Vân Khả Thiên ném chiếc hộp sang một bên.
Vương Đức Thu lúc này mới yên tâm, nói thêm với Vân Khả Thiên vài câu rồi mới rời khỏi phòng.
Thấy Lục Hi và Vương Đức Thu lần lượt rời đi, Vân Khả Thiên xoay người khóa cửa lại, sau đó đến bên cạnh Tần Lam.
Tần Lam không thể hiện gì trên nét mặt, chỉ nhìn lên trần nhà nói.
“Nếu cậu dám bôi thứ đó lên người tôi thì tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cậu!”
Vân Khả Thiên đặt tay lên hộp đen một hồi, sau đó nghiêm mặt nói: “Chị Tần, chị phải tin tưởng anh Lục, anh ấy sẽ không nói dối chúng ta”.
“Anh ta có nói dối hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu như cậu dám làm như vậy thì cậu nhất định phải chết”, Tần Lam nghiêm mặt nói.
Cho dù thứ đó có phải là thật hay không thì cô ta cũng sẽ không cho phép Vân Khả Thiên chạm vào mình.