Chương 197
Chẳng lẽ khi đưa cho một đứa trẻ ba tuổi một lưỡi đao sắc bén có uy lực phi thường thì đứa trẻ đó liền có thể đánh bại một người lớn hay sao?
Chẳng những đánh không lại mà còn rất dễ tự làm bị thương chính mình.
Lục Hi nhìn Phùng Tích Phạm đang cầm vũ khí sắc bén, trên mặt không có biểu cảm gì.
Trên mặt Phùng Tích Phạm liên tục lộ ra đủ mọi loại thần sắc phức tạp, khi thì tàn nhẫn, khi thì do dự.
Cuối cùng, hắn ta vẫn không có đủ can đảm.
“Leng keng!”
Con dao găm rơi xuống đất, Phùng Tích Phạm sắc mặt tái nhợt nói: “Lục Hi, tao sẽ nhớ kỹ mày”.
Nói xong, Phùng Tích Phạm đi về phía cái lỗ lớn trên vách du thuyền.
Hành động của Phùng Tích Phạm khiến mọi người bất ngờ.
Nếu như hắn ta lựa chọn con đường thứ hai thì ít nhất hắn ta cũng sẽ giữ được mạng sống của mình. Bây giờ hắn ta nhảy xuống biển thì có khác gì tự sát?
Chỗ này là vùng biển quốc tế cách đất liền rất xa, chắc chắn khi nhảy xuống hắn ta sẽ phải chết.
Lục Hi cũng ngạc nhiên, cau mày nhìn Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm dường như đang muốn đánh một canh bạc, hắn ta không muốn trở thành một phế nhân cho nên liền dùng chính sinh mạng của mình để đánh bạc.
Phùng Tích Phạm bước đến cái lỗ trên vách du thuyền, quay đầu lại nhìn mọi người một cách hằn học, sau đó nhảy xuống mà không quay đầu lại nữa.
“Xem như cũng có chút can đảm”, Lục Hi cười nói.
Sau đó, Lục Hi bước đến chỗ hai vệ sĩ của Phùng Tích Phạm, vỗ vai họ nói.
“Hai người rất khá, đi theo cái tên ngu ngốc kia rất phí phạm tài năng của hai người. Không cần phải ủ rũ, ở đây có rất nhiều lão đại sẽ mời các người về làm vệ sĩ cho mình”.
Lục Hi vừa dứt lời thì liền nghe thấy bên cạnh có người lên tiếng cười nói: “Hai người nếu như không ngại thì có thể tới làm vệ sĩ cho tôi, thế nào?”
Hai vệ sĩ nhìn theo thì thấy người vừa nói chính là Hoắc Hướng Anh.
Cả hai ngay lập tức vui mừng khôn xiết, dù sao bây giờ họ cũng không thể quay trở lại đất liền, con trai của người giàu nhất Hoa Hạ dưới sự bảo vệ của họ đã nhảy xuống biển tự sát, Phùng Anh Tài có thể tha cho bọn họ mới là lạ
Mà Hoắc Hướng Anh là ông trùm Cảng Đài, luôn coi trọng nhân tài. Hai người đi tới chỗ ông ta thì đúng là nơi chốn tốt nhất của họ rồi.
Bọn họ nhìn Lục Hi bằng ánh mắt cảm kích. Họ có được cơ hội này là nhờ Lục Hi đã tha cho bọn họ. Đây chính là ơn tái tạo chứ đâu.
Hai người cong người chín mươi độ, đồng thanh nói: “Cảm ơn anh Lục đã tha mạng, sau này nếu có cần chúng tôi ra sức thì dù có chết cũng không chối từ”.
Lục Hi mỉm cười đáp: “Đây là cơ hội do các anh tự kiếm được nhờ phẩm chất ưu tú của mình mà, đừng cảm ơn tôi, đi đi”.
Bọn họ lại nhìn Lục Hi với sự biết ơn rồi mới đi về phía Hoắc Hướng Anh.
Lúc này, Lục Hi ngáp một cái: “Buồn ngủ thật, giờ nên nghỉ ngơi cho khỏe thôi”.