Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246

Bọn họ cũng đã nhìn ra, Lục Hi này hoàn toàn không để ý tới thân phận của Dương Quân, mà ra tay một cách tàn nhẫn, chiếm được ưu thế tuyệt đối rồi cũng không tha cho Dương Quân, phải đánh cho hắn ta gục hoàn toàn, nếu Dương Quân không nhận thua thì vẫn còn nếm mùi đau khổ.

Thấy Dương Quân nhìn chằm chằm mình không nói một lời, Lục Hi cười lạnh một tiếng, chân phải lại dùng lực.

Một luồng sức mạnh cực lớn từ bụng tràn vào cơ thể Dương Quân, tung hoành ngang dọc trong cơ thể hắn ta.

Ngay lập tức Dương Quân biểu cảm đầy đau khổ.

Nhưng Lục Hi hoàn toàn không có ý dừng tay, anh giẫm chân phải lên bụng của Dương Quân, không ngừng dùng hết sức mạnh hùng hậu này đến sức mạnh khác, tàn phá cơ thể và ý chí của Dương Quân từ bên trong.

“Ông đây hỏi anh một lần nữa, có phục không?”, Lục Hi mặt không cảm xúc nói.

Cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Quân đã thay đổi.

Sức mạnh của Lục Hi đánh vào trong thân thể của hắn ta giống như hàng ngàn lưỡi dao đang chém tán loạn khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn ta gần như bị chém nát, thậm chí đã sắp uy hiếp tới nội đan của hắn ta.

Giờ phút này Dương Quân mới nhận ra nếu như bản thân còn không phục thì người này thật sự dám giết chết hắn ta.

“Tôi phục rồi”, cuối cùng Dương Quân cũng nói ra một câu.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây mới thở phào nhẹ nhõm như thể bọn họ đã chờ đợi Dương Quân thừa nhận thất bại từ lâu.

Lục Hi lạnh lùng cười một tiếng sau đó đá văng Dương Quân ra ngoài rồi quay sang nói với đội lính đặc chủng: “Còn có ai không phục?”

Lúc này, toàn đội lính đặc chủng đều sợ hãi rụt rè, không hề dám chạm mặt với anh.

Sức mạnh cùng sự tàn nhẫn của Lục Hi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, rõ ràng là đã khiến cho bọn họ có bóng ma tâm lý.

Thấy tất cả mọi người đều không dám nhìn mình, khác hẳn so với lúc nãy còn nhao nhao lên bảo không phục, Lục Hi nhếch mép cười, lạnh lùng nói: “Một đám vô dụng, thật sự cho rằng mình là món ăn của kẻ khác”.

Mọi người lại bị Lục Hi sỉ nhục nhưng lần này không có ai dám nói gì.

Thấy mọi người không dám đáp lại, Lục Hi lại nói tiếp.

“Đám vô dụng các người ngay lập tức dỡ bỏ doanh trại rồi xây dựng phòng ốc lên cho tôi. Nếu như trong hôm nay vẫn không xong thì tôi liền đánh gãy chân các người”.

Mọi người đều rùng mình khi nghe giọng nói lạnh lùng của Lục Hi, ngay lập tức chạy đến giật sập doanh trại trước mặt rồi bắt đầu rửa dọn quét tước, chỉ còn lại một mình Dương Quân nằm cô quạnh ở đó.

Lục Hi xoay người, đến bên Tôn Chính Đức cười nói: “Chủ nhiệm Tôn, chúng ta trở về doanh trại nghỉ ngơi”.

Tôn Chính Đức đột nhiên ngẩn người ra, khi sự khiếp sợ cùng kinh hãi bên trong dần dần giảm đi thì mới có thể quay sang nói với Lục Hi: “Đúng, đúng, đúng. Giáo quan Lục đã vất vả rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi”.

Nói xong, Tôn Chính Đức lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán rồi dẫn Lục Hi đi về phía tòa nhà chính ở phía sau.

Trên lầu hai của tòa nhà chính, Tôn Chính Đức đưa Lục Hi đến một gian phòng rồi cười nói: “Giáo quan Lục, điều kiện của căn cứ quân sự này có chút khó khăn, xin anh thông cảm cho”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK