Chương 870
Lúc này, Trương Phương vội vã chạy tới bên người Tần Lam, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cháu gái à, dì biết cháu là đồng nghiệp của Cốc Tuyết, nhưng chuyện này rất quan trọng hay là chúng ta đổi ngày khác lại mời cháu tới có được không?”
Khả năng kiềm chế của Trương Phương mạnh mẽ hơn nhiều so với em gái của mình, tuy rằng trong loại tình huống này lời nói ra vẫn rất lịch sự.
Tần Lam nhìn thẳng vào Trương Phương nói: “Dì à, mọi người không cần phải van xin bà ta nữa, còn là em gái của dì nữa, không phải chỉ là vấn đề công việc của Cốc Tuyết thôi sao? Dì muốn cô ấy tới đơn vị nào cứ nói với cháu, hôm nay cháu sẽ làm việc đó cho dì”.
Tần Lam vừa nói đầy ngạo nghễ, hai mắt vừa không quên trừng phía Trương Hà.
Cô thực sự chịu không nổi bộ mặt hèn hạ của hai người này nữa nên một hậu thuẫn lớn như Lục Hi cũng chuẩn bị lôi ra dùng.
Trương Hà lúc này lại phá lên cười ha hả, cười tới nghiêng ngả run rẩy cả người.
Sau khi gian nan dừng lại tiếng cười, Trương Hà lại chỉ vào Tần Lam mà nói: “Cô đúng là biết khoác lác mà, đơn vị nào cô cũng có thể sắp xếp? Thật là nực cười, cô tưởng mình là Vân Thắng Quốc à?”
Tiền Phàm lúc này cuối cùng cũng lên tiếng: “Đừng nói lung tung nữa, tên của bí thư Vân cũng có thể tùy tiện gọi à?”
Tiền Phàm vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Trương Hà, Trương Hà cũng biết bản thân đã đi quá xa nên cũng không dám bác bỏ lại, chỉ nhìn Tần Lam với vẻ khinh bỉ.
Lúc này Tần Lam đột ngột đứng lên, nhìn Trương Hà chăm chăm nói: “Nếu bà đây hôm nay có thể thu xếp được thì thế nào?”
Tính cách nóng như pháo nổ của cô làm sao có thể cho phép Trương Hà khiêu khích bản thân như vậy, nháy mắt liền muốn đánh cược cùng bà ta.
Trương Hà chỉ xem thường đáp: “Nếu hôm nay cô có thể sắp xếp cho con bé vào một đơn vị chính phủ, hai người chúng tôi sẽ lập tức từ chức khỏi Cục Tài chính”.
Trương Hà căn bản không tin một con nhóc vắt mũi chưa sạch có thể sở hữu quyền hành lớn đến đâu, cũng chẳng hề để cô vào trong mắt.
Tiền Phàm lúc này cũng hùa theo: “Cô gái à, đừng nói lời to tát như vậy. Đó thế nhưng là cơ quan nhà nước, cô tưởng rằng muốn vào là có thể vào được ngay sao, đều cần phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo hạch và kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ có những người phù hợp với điều kiện mới có thể tiến vào, cô nghĩ quá đơn giản rồi”.
Tiền Phàm ngồi yên bất động, nhìn Tần Lam ở phía đối diện với vẻ mặt uy nghi, nhưng ánh mắt lại vô cùng khó phát giác ra quét qua bộ ngực đầy đặn của cô.
Trương Phương ở một bên thấy sự tình đã thực sự phát triển đến bước đường này nhất thời không biết phải làm thế nào cho tốt, chỉ có thể đứng đó gấp gáp xoay mòng mòng.
“Nhớ lấy lời nói của các người, cứ đợi là được rồi”.
Vừa nói cô vừa rút ra điện thoại một lần nữa gọi cho Lục Hi.
Lục Hi lúc này đã đến trước cửa khách sạn, vừa thấy là Tần Lam gọi tới chỉ lắc đầu tự nhủ: “Bà cô này đúng là tính tình hấp tấp mà”.
“Alo”.
“Anh chết ở chỗ nào rồi?”, tiếng kêu cáu kỉnh của Tần Lam qua ống máy vang dội bên tai Lục Hi.