Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266

“Rõ”.

Dương Quân đã lên tiếng thì mọi người bèn tản ra, vây quanh Lục Hi.

“Giáo quan Lục, anh nói là sẽ giữ cho sức mạnh tương đương với chúng tôi đấy nhé”.

Một trong số đó run rẩy nói.

Lục Hi mỉm cười đáp: “Yên tâm, tôi nói lời giữ lời”.

Đám người nhận được sự khẳng định của Lục Hi thì mới có được tự tin.

Lục Hi có mạnh đến mấy đi nữa mà giữ cho sức mạnh bằng bọn họ, mười người họ mà không đánh bại nổi thì nên đi ăn shit là vừa.

Lúc này, chỉ thấy Lục Hi vẫy tay một cái, ý bảo có thể tấn công.

Dương Quân không chút do dự mà xông lên đầu tiên.

Nhưng lần này hắn ta cũng duy trì sức mạnh cho bằng với đám lính đặc chủng Viêm Long.

Chín người khác nhìn qua, cũng lập tức ùa tới.

Kỹ thuật cận chiến của Lục Hi đã được mọi người chứng kiến, vô cùng đáng sợ. Bọn họ mà không xông lên một lúc thì chắc chắn sẽ không khác gì đám nhóc hồ lô đi cứu ông nội, lên đứa nào chết đứa đấy.

Chỉ một thoáng, mười một người tiến hành chiến đấu.

Lục Hi tuân thủ lời hứa là giữ cho sức mạnh bằng với lính đặc chủng Viêm Long, chiến đấu với họ.

Nhưng đến năm phút sau, đám người này đã bầm dập mặt mũi mà nằm bẹp dí dưới đất, bao gồm cả Dương Quân.

Lục Hi thấy thế thì cười khà khà, đắc ý đi về nhà ăn.

Từ đó về sau, mỗi khi Lục Hi tỉnh giấc thì sắc trời sẽ là gần tối, thời tiết mát mẻ, anh tìm mười người đến chiến đấu với mình.

Mà những người này đều không ngoại lệ, mặt mũi bầm dập bẹp dí dưới đất sau năm phút.

Lần nào Lục Hi cũng cười khà khà mà đi.

Đám người này đúng là vừa yêu lại vừa hận Lục Hi.

Yêu là vì mỗi lần chiến đấu với Lục Hi xong thì bọn họ sẽ lĩnh ngộ được chút gì đó về thuật cận chiến, còn hận là vì người này hình như đều cố tình đánh vào mặt họ, lần nào cũng khiến họ bầm dập hết cả, khiến bọn họ hậm hực vô cùng.

Nháy mắt mà một tháng đã trôi qua.

Nhóm người này tập luyện không kể ngày đêm, còn Lục Hi ngoài ăn với ngủ ra thì cũng bớt chút thời gian đánh bọn họ một trận.

Đám người này tức vô cùng, nhưng lại chẳng dám phát tác.

Mà bọn họ cũng rất tò mò vì sao Lục Hi lại ngủ nhiều như vậy, giống như ngủ mãi không chán.

Hôm ấy, Lục Hi vẫn đang ngủ, còn đám Viêm Long thì cũng vẫn đang tập.

Một tháng vừa qua, bọn họ đều cảm thấy thuật cận chiến của mình đã tiến bộ rất lớn, mà thân thể cũng dần dần làm quen với sự luyện tập này.

Bọn họ tuy cảm nhận được chút thành quả nhưng không hề thư giãn mà lại càng thêm nỗ lực.

Tôn Chính Đức nhìn cảnh tượng trên thao trường thì cảm khái một phen.

Cũng chỉ có giáo quan Lục là trị được đám người này, anh ta rất bội phục Lục Hi.

Người này không chỉ mạnh mà gan cũng cực lớn, lúc vừa mới đến mà đã dám đánh cả cháu trai của Chiến Thần rồi, mà còn đánh mạnh nữa chứ.

Cả vị tông sư kia khi bị Dương Quân chọc tức thì cũng chỉ bỏ ra sau núi chứ không dám làm gì hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK