Chương 108
“Tư Duệ, tôi cũng chỉ tốt bụng muốn giới thiệu cô với sếp Nhậm mà thôi. Cô cũng là doanh nhân, tất nhiên phải biết sếp Nhậm là người giàu có nhất Tây Kinh, hai người quen biết nhau chỉ có lợi chứ không hại. Nếu như có hiểu lầm gì thì mọi người cứ nói ra đây là được rồi”.
Hoắc Tư Duệ lạnh lùng nói: “Tôi vui vẻ cùng cô đi ăn cơm nhưng cô lại chuốc thuốc tôi, cô còn dám nói đây là hiểu lầm?”
“Tôi thật sự không biết về chuyện đó, Tư Duệ, cô bỗng nhiên biến mất trong lúc đang ăn, hơn nữa tôi cũng đã uống quá nhiều cho nên tôi mới về nhà ngủ trước. Tôi còn nghĩ rằng cô đã về nhà trước tôi rồi”.
Sắc mặt của Sử Nhất Đan vẫn không thay đổi, chối bay chối biến.
“Cô!”
Thấy người bạn cũ chối bỏ trách nhiệm, Hoắc Tư Duệ tức giận đến mức không nói nên lời.
Lục Hi thầm cười lạnh trong lòng.
Khi trò chuyện với Hoắc Tư Duệ vào buổi sáng, Lục Hi đã hỏi cô về những chuyện xảy ra hôm qua.
Hoắc Tư Duệ nói.
Hôm qua cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, cũng chính là người phụ nữ tên Sử Nhất Đan này, một nhân viên phụ trách nhỏ của đài truyền hình Tây Kinh, nói rằng cô ta muốn ăn trưa với cô.
Hai người quen biết nhau nhiều năm, đã lâu không gặp cho nên Hoắc Tư Duệ cũng đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ sau khi đến nơi thì Hoắc Tư Duệ mới phát hiện còn có người ngoài. Nhưng cô đã đến, đột nhiên rời đi thì cũng không lịch sự cho nên cô mới quyết định ngồi xuống tán gẫu một chút.
Sau lời giới thiệu của Sử Nhất Đan, Hoắc Tư Duệ đã biết được.
Ngồi cùng Sử Nhất Đan là một nhà đầu tư bất động sản ở Tây Kinh tên là Giang Hải Lam rất giàu có, người còn lại chính là người giàu nhất Tây Kinh, Nhậm Chí Viễn của tập đoàn Mỹ Liên.
Ban đầu Hoắc Tư Duệ cũng không quan tâm, mọi người chỉ cùng nhau ăn cơm. Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng Nhậm Chí Viễn đang nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ rồi mượn cớ ngồi cạnh cô.
Sau khi từ chối rượu mà Nhậm Chí Viễn mời, Nhậm Chí Viễn lại gọi thêm hai ly đồ uống khác để nâng cốc chia tay với Hoắc Tư Duệ.
Cô không muốn làm mất lòng ai cho nên liền uống hai ngụm, không ngờ không bao lâu sau cô lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm thấy không đúng cho nên cô liền chạy nhanh vào toilet, sau đó gọi điện thoại cho Lục Hi.
Mục Duy Trân từ đầu chí cuối vẫn luôn nghĩ rằng Lục Hi chẳng qua chỉ là một thằng lừa đảo, chồng mình đã quá căng thẳng thôi.
Mấy người trong nội các không phải là sự tồn tại mà một ông chủ tiệm tạp hóa như Lục Hi có thể quen được.
Thế nên, bà ta không thông báo tới nhà họ Hoàng và Dương Quân.
Thế nhưng, Hoàng Chân vừa thất bại, bà ta đã nhận được tin tức ngay.
Sau đó, Dương Quân báo với bà ta là hắn ta bị quân đội triệu tập khẩn cấp, phải quay về thủ đô ngay trong đêm.
Hai chuyện này xảy ra cùng một lúc cuối cùng cũng giúp Mục Duy Trân nhận thức được rằng những điều chồng bà đã phân tích là đúng, chuyện này tuyệt đối không hề trùng hợp, Lục Hi là một sự tồn tại với năng lượng cực lớn, bà ta đã nhìn nhầm rồi.
Nhận được tin, biết sự việc không thể chậm trễ thêm, vậy nên bà ta đánh thức Vân Thắng Quốc đang ngủ, hai người bàn bạc với nhau.