Chương 236
Nhớ ra vừa rồi còn mắng chàng thanh niên này, trong nháy mắt người nhà họ Diệp toát mồ hôi lạnh khắp người.
Lúc này, vợ chồng Dương Bằng Nghĩa hết sức kinh ngạc nhìn Lục Hi.
Nghe ý tứ của Vân Thắng Quốc là anh ấy nhận được tiến cử của Lục Hi, vậy nên mới có cơ hội ngồi trên vị trí này.
Nhưng họ đều biết, chẳng qua Lục Hi chỉ là ông chủ của một tiệm tạp hóa nhỏ, làm sao có quan hệ với bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa xem ra, bí thư Vân còn rất cung kính với Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi quét mắt nhìn người nhà họ Diệp, anh nói.
“Bảo mấy người là mắt chó coi thường người khác, nói sai rồi hả?”
“Không có không có, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, người bạn già này của tôi miệng lưỡi không tốt, anh đừng chấp bà ấy làm gì”, bố của Dương Bằng Nghĩa cười nói với Lục Hi.
Còn mẹ của Dương Bằng Nghĩa không dám nói một lời nào, bà ta cúi đầu, ngay cả nhìn Lục Hi cũng không dám.
Lúc này, Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh nói với người của nhà họ Lục: “Các người tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.
Sau khi đám người Lục Hi và Vân Thắng Quốc rời đi, người nhà họ Diệp mới ngơ ngác ngồi xuống ghế.
Lúc này, bọn họ đã tràn đầy kính sợ nhìn về phía Trương Hồng Hà.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra một người phụ nữ nông thôn như Trương Hồng Hà lại quen biết nhân vật lớn Lục Hi và Vân Thắng Quốc này.
“Cái này, Hồng Hà à, tối nay về nhà để mẹ con nấu món sở trường cho, đồ cũng ngon hơn ở quán cơm này nhiều”, vẫn là bố mẹ của Dương Bằng Nghĩa phá vỡ yên lặng.
Lúc này, mẹ của Dương Bằng Nghĩa cũng vội vàng nói: “Đúng đúng, buổi tối về nhà để mẹ nấu cơm cho con, tiệm ăn sáng kia của con cũng đừng mở nữa, thức khuya dậy sớm khổ cực như vậy làm gì”.
“Anh à, chuyện công việc của anh cũng không gấp, đơn vị bây giờ cũng khá tốt”.
“Đúng, đúng, không gấp gáp”.
Em trai và em dâu của Dương Bằng Nghĩa cũng vội vàng nói.
Trương Hồng Hà cười gật đầu, nhưng trong lòng lại than thở một tiếng.
Thực tế như vậy, không có một chút tình cảm của gia đình, có gì khác nhau chứ!
…
Ở một phòng VIP khác, đám người Lục Hi đã ngồi xuống, thư ký của Vân Quốc Thắng đã gọi xong đồ ăn từ sớm và vẫn luôn chờ ở đây, cho nên cũng được mang lên rất nhanh.
Vân Khả Thiên rót rượu cho mọi người, Vân Thắng Quốc nâng ly nói.
“Cậu Lục, tôi thay mặt chính phủ và quốc gia cảm ơn cậu”.
Lục Hi cười một tiếng, nâng ly nói: “Một cái nhấc tay mà thôi, không cần cảm ơn”.
Vân Thắng Quốc uống một hơi cạn sạch, mặt đầy hưng phấn nói.
“Đối với cậu Lục là một cái nhấc tay, nhưng với mười triệu người dân mà nói, đây chính là chuyện quan trọng, lần này tôi quyết định làm một nghi thức chào mừng quốc bảo trở về, đến lúc đó cậu Lục nhất định phải đến đó”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ này, không đi đâu”.