Chương 192
Lục Hi nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: “Con mợ nó, tôi đã cứu các người, đương nhiên các người phải cảm tạ tôi rồi”.
Nghe Lục Hi nói lời này, tất cả mọi người tuy có sửng sốt một chút nhưng sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, bọn họ cũng không ngạc nhiên chuyện Lục Hi nói lời thô tục, ngược lại còn cảm thấy như vậy thì chân thật hơn.
Lúc này, John bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Hi, thực hiện một nghi thức quý tộc cổ xưa, đặt tay phải lên ngực rồi cúi đầu nói.
“Tại đây, tôi, John Rockefeller, bày tỏ sự tôn kính cao nhất của tôi đối với anh Lục, xin tuyên bố rằng anh Lục sẽ nhận được sự tôn trọng và tình hữu nghị suốt đời của John Rockefeller tôi”.
Chuyện John quỳ xuống trước mặt Lục Hi cũng không khiến cho mọi người ngạc nhiên bằng câu nói cuối cùng của ông ta.
Các lão đại có mặt ở đây đều biết John là nhân vật cốt cán của dòng họ Rockefeller và là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị người thừa kế dòng họ này.
Rất có thể vài năm nữa ông ta sẽ ngồi lên vị trí kế thừa dòng họ Rockefeller, lời nói của ông ta cũng tương đương với việc trong tương lai Lục Hi sẽ nhận được sự tôn trọng của toàn bộ dòng họ Rockefeller.
Rockefeller là một trong mười dòng họ đứng đầu thế giới, sức mạnh của dòng họ này là vô hạn, thật không dễ dàng để có được sự tôn trọng và tình hữu nghị của bọn họ.
Lục Hi nhìn John đang quỳ một gối, chậm rãi nói: “Tôi tiếp nhận sự tôn trọng và tình hữu nghị của ông”.
Sau khi nói xong, John đứng dậy nói trước đám đông.
“Mọi người, tất cả đều là do sơ suất của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra thảm họa này. Chắc hẳn mọi người đều đã rất mệt mỏi. Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon nhé. Trưa mai tôi sẽ tổ chức tiệc lớn tại đây để bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến anh Lục, đồng thời gửi lời xin lỗi sâu sắc đến tất cả mọi người và bồi thường cho tất cả mọi người”.
Nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập một cảm giác mệt mỏi không gì sánh được.
Trong hai giờ qua tất cả mọi người đều căng thẳng cực độ, bây giờ khi thả lỏng người thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, anh Lục chắc cũng đã kiệt sức sau những trận chiến liên tiếp, mọi người đành phải nhịn xuống xúc động muốn thể hiện lòng biết ơn đối với anh Lục mà phải chuẩn bị về nghỉ ngơi trước.
Dù sao buổi trưa ngày mai cũng sẽ có tổ chức tiệc lớn, đến lúc đó bọn họ muốn thể hiện lòng biết ơn cũng không muộn.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lục Hi nói: “Chờ một chút, tôi còn có một chút việc cần giải quyết”.
Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Lục Hi cười nói: “Cậu chủ họ Phùng, mày đã nhiều lần nói muốn giết tao, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi, mày có thể ra tay rồi đó”.
Tất cả mọi người nghe đến đây đều vô cùng phẫn nộ, thật sự không thể tin được lại có người dám nói ra lời như vậy với anh Lục.
“Ai nói như vậy, đứng lên cho tôi”, Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt già nua giận dữ quát lên.
“Dám nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với anh Lục đáng kính, Gonzalez tôi sẽ không bao giờ cho phép một kẻ như vậy tồn tại”.
“Ra đây”.
“Ra đây”.