Chương 272
Biệt thự ở đây đều tính bằng con số cực lớn, bắt đầu từ chân núi giá của mỗi căn biệt thự đều khởi điểm từ mấy trăm triệu.
Càng lên cao thì giá cả càng đắt.
Nghe nói căn biệt thự ở nơi cao nhất đỉnh núi có giá mấy tỷ, có thể gọi là nhà giàu thực sự.
Căn biệt thự số một trên đỉnh núi đó chính là nhà giàu nhất Hoa Hạ, nhà của Phùng Anh Tài.
Xe taxi chở Lục Hi đến dưới chân núi, tài xế nói với Lục Hi: “Thật xin lỗi cậu, chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi”.
Lục Hi gật đầu rồi trả tiền, xuống xe.
Nơi này là nơi tập trung người giàu có nên bảo vệ tương đối nghiêm ngặt.
Cách khu biệt thự những ba cây số là đã có một nhóm bảo vệ kiểm tra xe qua lại nơi đây.
Hễ biển số xe không phải là biển số xe được đăng ký bên trong thì đều bị chặn lại.
Xe taxi quay đầu chạy đi, Lục Hi nhìn chòi bảo vệ ở phía trước cách đó không xa, bóng dáng anh biến mất vào rừng cây bên cạnh.
Mười mấy phút sau, Lục Hi lộn người đáp xuống trên một vách núi đi đến trước cánh cửa căn biệt thự số một.
Chỉ thấy cánh cửa đóng kín, tối đen như mực.
Lục Hi nghĩ ngợi một chốc rồi tiến đến trước ấn chuông cửa bên cạnh.
Anh vẫn chưa chắc chắn chuyện này là do Phùng Anh Tài làm nên muốn hỏi cho rõ ràng.
Oan có đầu nợ có chủ, lúc đầu Phùng Tích Phạm muốn giết mình, bảo hắn ta nhảy xuống biển cũng là do hắn ta cũng chuốc lấy.
Nếu Phùng Anh Tài muốn trả thù mình vì chuyện này thật thì anh không có gì để nói, chỉ dựa vào năng lực của mình là được.
Nhưng ngộ nhỡ không phải ông ta mà mình chạy đến tận cửa thế này cũng không ổn.
Lục Hi nhấn chuông cửa, chỉ vài giây sau cả biệt thự đã sáng choang, mười mấy ngọn đèn càng khiến xung quanh căn biệt thự sáng rực.
Lục Hi cứ thế bị đèn đuốc chiếu rọi, không một nơi nào còn tối tăm.
Lúc này trong sân của căn biệt thự vang lên từng tiếng bước chân dày đặc và tiếng nạp đạn.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, chỉ thấy ba mười nhân viên bảo vệ mang theo đạn thật súng thật, giơ đủ loại súng ống nhắm vào Lục Hi.
Lục Hi lại cười nhạo khi nhìn trận thế này.
Xem ra tám đến chín mươi phần trăm chuyện này là do Phùng Anh Tài làm, đã chuẩn bị đầy đủ như thế chứng tỏ có vấn đề.
Mấy bảo vệ này đã không còn là bảo vệ bình thường nữa.
Trong tay họ ngoài súng thông thường ra còn có cả vũ khí đặc chế của quân đội, đây đã thuộc về hỏa lực hạng nặng, hơn nữa anh có thể cảm nhận được trong tối còn có hai tay bắn tỉa đã nhắm về phía mình.
Nếu không có gì thì dù Phùng Anh Tài là nhà giàu nhất Hoa Hạ, ông ta cũng không thể tổ chức lực lượng bảo vệ lớn thế này.
Lúc này chỉ thấy đội trưởng dẫn đầu giờ một khẩu súng “Desert Eagle” lên nói với Lục Hi.
“Giơ hai tay lên để kiểm tra!”
Lục Hi cười lạnh, nện một quyền xuống đất.
Ngay lập tức đất đá văng tung tóe.