Chương 864
Quyền này cực kỳ nhanh, đao tay của Ảnh Sát còn chưa hạ xuống, nắm đấm của Lục Hi đã tấn công đến lồng ngực của Ảnh Sát.
Nhưng cơ thể của Ảnh Sát bỗng hóa thành một đống cát, Lục Hi đánh trượt vào hư không.
Lục Hi cũng sửng sốt, chỉ thấy đống cát màu đen đó lại tụ lại, trở thành cơ thể của Ảnh Sát.
“Giỏi lắm”, Lục Hi chậm rãi nói.
Lúc này Ảnh Sát cũng nói: “Tôi cũng coi thường anh rồi, thì ra anh chính là Lục Thiên Hành”.
Thì ra khoảnh khắc Lục Hi ra tay, Ảnh Sát lập tức đoán ra, Lục Hi và Lục Thiên Hành là cùng một người, điều này khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Thông tin này chắc chắn là chuyện vô cùng lớn với nhà họ Ôn.
Nếu có thể khiến Lục Thiên Hành quay về nhà họ Ôn, thực lực nhà họ Ôn sẽ tăng mạnh, có hai cường giả tông sư tọa trấn, nhìn khắp Hoa Hạ, ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu, thì ai còn có thể vuốt râu hùm nhà họ Ôn.
Lúc này, đôi mắt Lục Hi hơi nheo lại, chậm rãi nói: “Anh là thế nào của nhà họ Ôn?”
“Tôi chỉ là một con chó trung thành của nhà họ Ôn thôi, không đáng để ý”, Ảnh Sát nói: “Tạm biệt Lục tông sư”.
Nói xong, Ảnh Sát quay người đi ra ngoài, việc này đã không phải là việc mà hắn có thể xử lý được, hắn phải lập tức báo cáo cho gia chủ, mời gia chủ định đoạt.
Lúc này Lục Hi lại dậm chân, lạnh lùng quát nói: “Muốn đi ư?”
Cùng với cái dậm chân của Lục Hi, trên sàn nhà lập tức lan ra vô số đường sáng màu vàng, hình thành một kết giới trong tiệm tạp hóa.
Ảnh Sát vừa đi ra đến cửa, bỗng giật mình kinh hãi.
“Anh có ý gì?”, Ảnh Sát hỏi.
Lục Hi cười lạnh lùng nói: “Chỗ của tôi là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả, món nợ lần trước theo dõi tôi, tôi còn chưa tính với anh đấy, hôm nay vẫn dám đến, tôi thấy anh muốn tìm cái chết mà”.
“Anh sẽ không giết tôi, tôi và anh đều là người của nhà họ Ôn, giết tôi, làm sao anh ăn nói với họ”, Ảnh Sát không nhúc nhích nói.
Lục Hi vừa nghe liền cười ha ha nói: “Cả đời tôi làm việc tại sao phải giải thích với người khác, anh cũng thật coi trọng nhà họ Ôn quá”.
“Lục tông sư, nhà họ Ôn không phải đơn giản như anh nghĩ, tuy anh đã là cảnh giới Tông sư, nhưng đối diện với nhà họ Ôn, anh không hề có chút phần thắng”.
Lục Hi nhìn khuôn mặt được che bởi mũ trùm đầu của Ảnh Sát, chậm rãi nói: “Xem ra nhà họ Ôn có không ít bí mật, hôm nay anh nói ra hết một lượt đi”.
Nói xong, tay phải Lục Hi tóm vào hư không.
Ảnh Sát kinh hãi, thân hình lập tức tan thành cát đen, nhưng lúc này Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Phá ra”.
Cùng với tiếng quát của Lục Hi, một luồng uy thế vô biên từ người anh phát ra.
Trên đỉnh đầu anh xuất hiện một hư ảnh cự long, gầm thét một tiếng về phía Ảnh Sát.
“Gru!”
Sau một tiếng rồng gầm, Ảnh Sát chậm rãi bò lên từ dưới đất, lúc này áo choàng đen của hắn đã rách tan tơi bời, lộ ra khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy sợ hãi muốn chết nhìn về phía Lục Hi.