Chương 121
“Cảm tạ các cậu, các cậu chính là ân nhân của nhà họ Trần chúng tôi”.
Nói rồi, bà lão rơi nước mắt vì quá kích động.
Lục Hi và Vân Khả Thiên vội vàng đứng dậy, tới bên cạnh bà lão đỡ bà ấy ngồi xuống.
“Bác là mẹ của Trần Binh thì cũng như mẹ của cháu, không cần khách sáo. Sau này bác chỉ việc sống vui khỏe mỗi ngày, có việc gì, cứ bảo Trần Binh gọi chúng cháu là được”.
Lục Hi nói.
Mẹ của Trần Binh được Lục Hi và Vân Khả Thiên đỡ nên từ từ ngồi xuống, bà ấy quá kích động, cũng không biết phải cảm ơn hai người này thế nào, cứ liên tục lau nước mắt.
Khó khăn lắm mới đợi khi bà lão ổn định được cảm xúc, Lục Hi mời mọi người dùng cơm, cũng đúng lúc này, anh lên tiếng.
“Trần Binh, cậu có tự tin rằng mình sẽ quản lý được khách sạn này không?”
Trần Binh lắc đầu: “Tôi chưa từng làm kinh doanh, nói thật lòng, căn bản không hiểu phải vận hành thế nào”.
Trước mặt Lục Hi, anh ta chẳng có gì phải giấu giếm, cứ nói thẳng nói thật thôi.
“Tôi cũng suy xét đến điều này”, Lục Hi nói: “Cậu không biết kinh doanh, tôi thấy cứ để Tú Quyên làm đi, để cô ấy làm tổng giám đốc. Cô ấy vốn là nhân viên cũ của khách sạn, nghe nhiều thành quen, chắc cũng có khả năng về phương diện này. Tôi nghĩ qua sự việc này, ở đây sẽ không còn ai dám gây rắc rối cho cậu nữa. Chỉ cần bỏ công bỏ sức một chút, khách sạn này giúp cậu sống một đời yên ổn cũng không thành vấn đề”.
Trần Binh liếc mắt nhìn Lý Tú Quyên, ngượng ngùng gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải xem Tú Quyên có đồng ý hay không”.
Chức vị của anh ta và Trương Kiến Dân kém xa ngàn vạn dặm, loại đè ép trên cấp bậc này khiến cho mồ hôi lạnh của anh ta không tự chủ được chảy ròng ròng.
“Cục trưởng của các cậu là ai?”
“Cục trưởng của chúng tôi là cục trưởng Tấn Vĩnh Siêu”.
“Lập tức gọi ông ta qua cho tôi, để tôi giám sát công tác hiện trường, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Trương Kiến Dân mặt nghiêm túc nói.
Ông chủ lớn đã lên tiếng, Vương Tân Binh một chữ cũng không dám nói, lập tức gọi điện cho cục trưởng bọn họ.
Lúc này Trương Kiến Dân vừa xoay người, mặt lộ vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Vân Khả Thiên nói.
“Cậu Vân, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định bảo bọn họ điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho cậu”.
Lý Tú Quyên ngồi bên cạnh Lục Hi, trong lòng đã kinh ngạc đến mức tột cùng.
Mặc dù cô ấy chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng cũng có thể nghe ra chuyện này cũng không cần điều tra nữa, Trương Kiến Dân cũng đã quyết định rồi, người thanh niên này mặt mũi lớn vậy sao?
Vân Khả Thiên gật đầu.
Lúc này, Trương Kiến Dân lại nhìn về phía Lục Hi và Trần Binh, còn có Lý Tú Quyên, ông ta nói: “Cậu Vân, mấy người này đều là bạn của cậu?”
Vân Khả Thiên gật đầu nói: “Đây là anh Lục, anh này là Trần Binh bạn anh Lục, còn cô đây là bạn thuở nhỏ của Trần Binh tên Lý Tú Quyên”.