Chương 23
Vân Khả Thiên vội vàng để lại danh thiếp của mình, anh ta không ngờ sự việc có tiến triển nhanh như thế.
“Cứ vậy đi, sắc trời cũng tối rồi, tôi không giữ cậu Vân nữa nhé”.
Nghe thấy Lục Hi hạ lệnh đuổi khách, Vân Khả Thiên đành cáo từ và về nhà.
Bấy giờ mới hơn tám giờ tối, màn đêm chỉ vừa ập xuống.
Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Lục Hi đóng cửa tiệm, quay người đi lên tầng hai.
Lấy thanh kiếm ngọc ra khỏi hộp gỗ, ngắm nghía thứ này một lúc, trên gương mặt Lục Hi lộ ra nét cười.
Bên trong thanh kiếm ngọc này hàm chứa nguồn năng lượng cực lớn, là một vật tốt đến mức không thể tốt hơn để hiến tế.
Ngoài việc lấy được thứ có thể chữa bệnh ung thư, chắc có thể giúp anh kiếm được kha khá lợi ích.
“Nhà họ Vân có nhiều thứ hay thật”.
Lục Hi nghịch ngợm thanh kiếm ngọc, nhìn thấy giọt máu đỏ thẫm ở bên trong mà tán thưởng một câu như vậy.
Người bình thường không thể nào phát hiện ra năng lượng bên trong thanh kiếm này, nhưng Lục Hi có thể cảm nhận được bằng cách rót pháp lực mà bản thân tu luyện vào.
Tất cả năng lượng của thanh kiếm đều nằm ở giọt máu được phong ấn bên trong, trông có vẻ như người tu hành nào đó để lại tinh huyết của mình cho con cháu đời sau dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Tiếc rằng người tu hành ở thế hệ sau dần dần tuyệt tích, món bảo bối này cũng không ai nhận ra.
Đặt thanh kiếm ngọc xuống, Lục Hi lấy ra miếng ngọc bội mà Hoắc Tư Duệ đưa tới. Miếng ngọc bội hình con phượng này cũng là một cổ vật, hàm chứa chút ít linh lực của đất trời, chỉ là so với thanh kiếm này thì thua xa.
Đặt miếng ngọc bội sang một bên, Lục Hi bắt đầu triệu hồi đàn tế Long Thần, chuẩn bị đi hiến tế.
Chỉ thấy hai tay anh ôm hờ lấy lồng ngực, miệng nhả ra vài âm tiết vừa trầm đục vừa trúc trắc khiến người ta không hiểu nổi.
Tiếng rồng!
Đây cũng là vài âm tiết mà Lục Hi lấy được từ trong trí nhớ, mất tới vài tháng trời mới miễn cưỡng sử dụng được.
Bởi vì kết cấu cơ thể của con người và cự long không giống nhau, phát âm càng không giống.
Dùng kết cấu cơ thể người nói tiếng rồng, đúng là không phải chuyện đơn giản.
Thế nhưng chỉ cần tinh thông được tiếng rồng, trong đầu Lục Hi vẫn còn khá nhiều pháp thuật bằng tiếng rồng với uy lực mạnh mẽ, đến khi ấy, thực lực của anh sẽ càng thêm tiến bộ.
Khi vài âm tiết trúc trắc kia kết thúc, luồng sức mạnh dồi dào tỏa ra từ cơ thể Lục Hi thoáng chốc bao trùm cả căn phòng.
Luồng sức mạnh này tản ra khắp nơi, hình thành nên một lớp kết giới trong căn phòng, khiến nó cách biệt với thế giới. Ngay sau đó, Lục Hi cầm kiếm ngọc trong tay, nhìn miếng ngọc bội trên bàn, thoáng do dự, nhưng không động đến nó.
Sau đó, Lục Hi lại nhả ra vài âm tiết trầm đục nữa, dường như cự long đang thét gào.
Chỉ trong thoáng chốc, Lục Hi xuất hiện ở một thế giới khác.
Trên đỉnh núi sừng sững, một con rồng lớn phủ phục trước tòa cung điện khổng lồ, đang lẳng lặng nhìn về phía chân trời.