Chương 270
Lúc này đội trưởng đó cũng không đến gần Lục Hi mà khẽ làm động tác tay với tốp binh sĩ phí sau lập tức dàn trận chiến đấu, yểm trợ lẫn nhau, nhắm chuẩn vào Lục Hi.
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra.
Hóa ra là Vân Khả Thiên nghe thấy động tĩnh nên ra xem thế nào.
Anh ta vừa thấy là Lục Hi bèn vội vàng nói với đội trưởng: “Là người của chúng ta, để anh Lục vào đi”.
Nghe thế đội trưởng mới làm động tác tay bảo binh sĩ tiếp tục trở lại trạng thái chấp hành nhiệm vụ.
Lục Hi hài lòng gật đầu, nhóm lính đặc biệt này rất có tố chất quân đội, có thể nhìn ra được từ mấy động tác nhỏ đơn giản.
Lục Hi được Vân Khả Thiên dẫn đến phòng bệnh, chỉ thấy Tần Lam nằm trên giường bệnh, đủ thứ máy móc cắm vào cơ thể, còn bị bó thạch cao.
Lúc này sắc mặt Tần Lam hơi tái nhợt, thấy Lục Hi đi vào thì chỉ mỉm cười với anh.
Lục Hi đến cạnh Tần Lam, đầu tiên là quan sát vết thương của cô ta bằng mắt xuyên thấu.
Xương sườn bị gãy đã được nối và cố định, ngũ tạng hơi xuất huyết nhưng cũng đã ngừng, không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Lúc này Lục Hi mới yên tâm, nói với Tần Lam: “Cô không sao chứ?”
Tần Lam cười nói: “Chút vết thương nhỏ ấy mà, không chết được”.
Lục Hi thầm thở dài, Tần Lam bị thương không nhẹ, nếu không nhờ Vân Khả Thiên mời đội ngũ bác sĩ hàng đầu đến thì chắc không thể ổn định bệnh tình trong thời gian ngắn như thế.
Hơn nữa sau này vết thương lành hẳn thì võ lực sẽ suy giảm, dù sao bị thương nặng như thế cũng có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe.
Xem ra mình vẫn phải nghĩ cách giúp cô ta bình phục như ban đầu mới được.
Nhưng Lục Hi cũng không quá lo lắng, có đàn tế Long Thần ở đây, chỉ cần tìm được vật hiến tế thì giúp Tần Lam bình phục như ban đầu cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nghĩ xong chuyện sau này của Tần Lam, Lục Hi không còn lo lắng nữa bèn hỏi cô ta.
“Nói cụ thể cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì”.
Tần Lam kể lại cho Lục Hi nghe chuyện đã xảy ra.
Lục Hi nghe xong, cảm giác cũng không khác mấy với những gì Vân Khả Thiên nói.
Mới đêm qua, họ bị một cao thủ tấn công mà không báo trước, đối phương không để lại lời nói hay dấu vết gì, anh ta cũng không biết tại sao, cũng không biết kẻ đánh lén mình là ai.
Lục Hi nhíu mày im lặng một lúc lâu mới nói: “Có khi nào cô mượn nợ ở Ma Cao bị người ta tìm đến tận cửa?”
Tần Lam suy nghĩ một chốc rồi lắc đầu nói: “Không thể nào, tên cho vay nặng lãi đó chỉ là một kẻ bình thường, không thể nào mời nổi cao thủ như thế”.
Lục Hi gật đầu.
Người có thể đánh Tần Lam bị thương ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới tiên thiên, nếu không có thù lao khoảng mười triệu thì không thể mời được cao thủ như thế.
Tần Lam thiếu nợ người ta tổng cộng hơn mấy triệu, hắn cũng không đến nỗi phải làm như thế.
Nếu đã không phải là người Ma Cao thì là ai chứ?
Lục Hi liên kết lại những việc gần đây của anh.
Từ sau khi Hoàng Chân chết, nhà họ Hoàng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, còn ba gia tộc hàng đầu đã bị lục Hi dọa sợ chết khiếp.
Còn Phù Đồ ở bên cạnh nhìn chòng chọc như hổ đói, chuẩn bị trả thù cho Hoàng Sào bất cứ lúc nào, không có thời gian chăm sóc bản thân chứ đừng nói còn tâm tư và can đảm đến khiêu khích anh.