Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369

Triệu Binh nghĩ tới nghĩ lui, không có khả năng tìm thấy bất kỳ cách nào trốn thoát, lòng gã đau như chết. Từ khi bước vào cảnh giới nội gia, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy mình nhỏ yếu và bất lực biết bao.

Triệu Binh thấy cái tên Côn Ngô này ba phát có thể giải quyết được mình, chứ đừng nói đến còn có một tông sư vô địch và một chân nhân.

Nhìn thấy Côn Ngô mang theo hơi thở hung ác đã đến trước mặt Lục Hi, Diêu Cương và Miêu Ác đều lộ ra ý cười trên mặt, chuẩn bị thưởng thức một màn đặc sắc.

Còn đám người cậu Vương đã sợ đến mức toàn thân tê liệt, bọn họ phải đỡ lấy nhau để không ngã liệt xuống đất.

Côn Ngô đi tới bên cạnh Lục Hi, mặt không cảm xúc đánh thẳng một quyền vào ngực anh.

Một quyền này tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng gào thét ngàn cân, cực kỳ ác liệt.

Tuy nhiên Lục Hi lại mỉm cười, kiểu tấn công không chút kỹ thuật này đối với anh mà nói thì chỉ giống như trẻ con đang đánh loạn mà thôi.

Tay phải của anh nhẹ nhàng vung lên, sau đó anh lại tung ra một cước đá thẳng vào người của Côn Ngô. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, cả thân hình to lớn của Côn Ngô bị Lục Hi đá bay lên không trung rồi văng thẳng vào hồ nước sâu phía sau.

Nước hồ ngay lập tức sôi trào lần nữa, kèm theo tiếng cắn xé thì máu cũng đã đổ ra giàn giụa, Côn Ngô ngay lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

“Con mợ nó”.

Cậu Vương đứng run rẩy bên hồ, không ngừng khóc thét.

Những kẻ khác cũng giống như hắn ta, mặt mày đều tái mét, còn Lạc Lạc kia thì đã tè ra quần từ lúc nào mà không biết.

Bọn họ rất muốn rời khỏi nơi đáng sợ này ngay lập tức nhưng do đang bị canh giữ cho nên đều không dám nhúc nhích dù chỉ một bước.

Cùng lúc Côn Ngô rơi xuống nước, Lục Hi giậm chân phải xuống mặt đất, cậu Vương và các đệ tử của phái Vu Cổ đang bị canh giữ bên kia đột nhiên cảm thấy có một nguồn năng lượng lớn từ mặt đất truyền đến khiến cho tất cả đều bị chấn bay.

Trong tiếng kêu la thảm thiết, cả đám đệ tử phái Vu Cổ đều văng vào trong hồ nước.

Hồ nước lập tức điên cuồng khuấy động kèm theo những tiếng cắn xé vang trời và tiếng kêu la thảm thiết của đám đệ tử phái Vu Cổ. Chỉ trong nửa khắc thì cả hồ nước đã nhuộm đỏ màu máu.

“Nhóc con, mày hay lắm, mày đã dám giết đệ tử phái Vu Cổ tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày biết thế nào là nhân gian thống khổ, thống khổ cho tới ngày mày xuống mồ, vĩnh viễn không thể siêu sinh”.

Miêu Ác đến, vừa thấy Côn Ngô mà mình dày công bồi dưỡng lại bị hủy diệt như thế này, hơn nữa còn mất đi hơn mười mấy đệ tử cho nên trong lòng lập tức vô cùng tức giận.

“Ha ha”, Lục Hi cười nói: “Muốn tôi vĩnh viễn không được siêu sinh thì ông cũng phải có năng lực đó mới được”.

“Cuồng vọng đến cực điểm”.

Miêu Ác gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay.

Lúc này, Diêu Cương đột nhiên ngăn Miêu Ác lại rồi nói.

“Miêu chân nhân đừng nóng giận, hôm nay là ngày mọi người kết liên minh, xin cho tôi chút thể diện, để tôi giải quyết chuyện này, ông thấy thế nào?”

Miêu Ác nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, Diêu Cương cũng là một tông sư, ông ta vẫn phải nể mặt.

Lúc này, Diêu Cương còn chưa bước đến trước mặt Lục Hi mà đã nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK