Chương 852
Còn Lục Tiểu Hiên sau khi lau sạch máu thì ngồi bên cạnh ông nội, chờ chú ba đến.
Hai tiếng sau, Lục Tiểu Hiên đã lái xe đến nơi. Anh ấn chuông cửa, Lục Tiểu Hiên nhìn thấy là Lục Hi đến thì lập tức chạy ra.
“Chú ba, chú mau ra xem ông nội cháu thế nào đi, ông hộc máu nhiều lắm”, Lục Tiểu Hiên nôn nóng nói với Lục Hi.
Lục Hi gật đầu, cả hai đi vào phòng khách. Lục Hi nhìn Lục Viễn Chí đang ngủ say, sau đó thì mở mắt xuyên thấu.
Dưới mắt xuyên thấu, Lục Hi nhìn thấy toàn bộ thân thể của Lục Viễn Chí.
Một lát sau, Lục Hi nói: “Không sao đâu, ông nội cháu giận dữ công tâm, nội phủ hơi chấn động, uống thuốc chú đưa là sẽ khỏi ngay”.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy thì lập tức vui vẻ, đúng là chú ba có cách, cô bé quả nhiên không nhìn lầm.
“Vậy chú mau cho ông nội uống thuốc đi ạ”, Lục Tiểu Hiên lo lắng nói.
Lục Hi gật đầu, Lục Tiểu Hiên gọi Lục Viễn Chí tỉnh dậy.
Thật ra Lục Viễn Chí đang trong tình trạng nguy kịch hơn cả anh nói nhiều. Lục Viễn Chí đã lớn tuổi, thân thể suy yếu, hơn nữa dạo này lo lắng đủ điều, lại còn giận dữ công tâm, ngũ tạng đã xuất huyết ở các mức độ khác nhau, nếu không có nhũ dịch Chung Linh của Lục Tiểu Hiên thì e là ông ta đã ngã xuống và phải đi cấp cứu rồi.
Nhưng anh đã mang theo nhũ dịch Chung Linh nguyên chất đến đây, Lục Viễn Chí sẽ ổn thôi.
Một lát sau, Lục Viễn Chí tỉnh lại.
Lục Viễn Chí mở mắt nói: “Sao ông lại ngủ quên nhỉ”.
Tầm tuổi này của ông ta thì đã rất có quy luật sinh hoạt, bình thường sẽ không như vậy. Ông ta cũng không hiểu vì sao bản thân lại ngủ quên như thế.
Nhưng ngay lúc này, Lục Viễn Chí nhìn thấy Lục Hi ở bên cạnh, bèn sửng sốt nói: “Lục Hi, muộn thế này rồi sao cháu còn ở đây?”
Lục Hi cười đáp: “Tiểu Hiên nói bác xảy ra chuyện, nên cháu tới thăm”.
“Ôi, có sao đâu mà, bác vẫn khỏe đấy thôi, cháu lo lắng thừa rồi”, Lục Viễn Chí đáp.
Lục Hi nghe vậy thì nói: “Bác cả, vết thương của bác đang khá nghiêm trọng, cần chữa trị kịp thời, nếu không sẽ để lại mầm bệnh”.
Lục Viễn Chí sửng sốt, chậm rãi nói: “Bác thấy bác khỏe mà, cháu đừng lo thừa quá”.
Lục Viễn Chí bây giờ thấy tràn trề tinh lực, thân thể cũng rất ổn, nên cho rằng Lục Hi đang nói hươu nói vượn, bởi vậy mới đáp lại một cách lỗ mãng.
Lục Hi chau mày, cầm bình thủy tinh trong tay, không biết nói sao.
Nhìn bác cả có vẻ không tin anh, dường như cũng chưa dùng bình nhũ dịch Chung Linh mà anh đưa lần trước, khiến Lục Hi cảm thấy khó xử.
Đúng lúc này, Lục Tiểu Hiên nói: “Ông nội, ông phải tin chú ba chứ, chú ba rất giỏi, không sai bao giờ đâu”.
Lục Viễn Chí khẽ mắng cháu gái mình: “Trẻ con thì biết gì mà nói”.
“Ông nội, ông nghe cháu đi mà, nếu không phải ông uống nước mà chú ba đưa thì sao mà khỏi nhanh như vậy được”, Lục Tiểu Hiên sốt ruột nói.