Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384

Những người này đều ở gần đây, bị Diêu Cương bắt tới, cho nên không mất nhiều thời gian lắm.

Có tiền chuyện gì cũng dễ, Vương Trạch Nham đưa tiền ra, tài xế hoan hỉ chở người rời đi.

Mà Lục Hi thì lên con xe việt dã Mercedes-Benz của Vương Trạch Nham dưới sự mời mọc cung kính của hắn ta.

Lục Hi ngồi ở ghế phụ, một đường nhắm mắt dưỡng thần, chờ xe tới chỗ rẽ, Lục Hi xuống xe nói: “Thôi được rồi, tôi muốn đi ăn mì cay, các anh không cần đi theo đâu”.

Dứt lời, Lục Hi quay đầu đi thẳng.

Đã một tháng anh chưa ăn gì rồi, mỳ cay nhà kia bán vừa cay lại ngon, cực kỳ dễ ăn. Lục Hi quyết định ăn mấy chục bát đã rồi tính.

Mà đám Vương Trạch Nham nhìn Lục Hi rời đi, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện này cuối cùng cũng đã qua, vị đại sư này cũng không tính sổ với họ, xem như vượt qua một kiếp.

Lúc này, Lạc Lạc nói: “Cậu Vương, chúng ta tìm nơi nào thay đồ rồi đi ăn cơm đi. Cả tháng qua chỉ ăn thịt nướng, tôi muốn nôn lắm rồi”.

Lúc này, nguy hiểm đã qua, Vương Trạch Nham cùng Lưu Thiếu Khôn vung tay nói: “Đi, đi ăn một bữa no nê, mồm tôi nhạt thếch ra rồi đây”.

Lục Hi cả một đường vội vàng cuối cùng cũng tìm được tiệm mì Quán Huyết rồi lao vào trong, lúc này đã hơn hai giờ chiều, đã qua giờ cơm, không có khách, A Đóa đang lau bàn ghế.

Lục Hi vừa thấy người kia vội nói: “A Đóa, bưng lên mười bát mì Quán Huyết, cho đầy đủ nha”.

Anh sắp đói chết mất thôi.

A Đóa thấy là Lục Hi thì vội cười nói: “Có ngay đây, anh đợi một lát”.

Nói rồi A Đóa chạy ra phía sau bếp.

Lục Hi giúp cô ấy giải quyết một rắc rối, phải nói là chúng cũng khá lớn nên A Đóa cảm thấy rất biết ơn Lục Hi, trong lòng thấy rất vui khi có thể gặp lại Lục Hi lần nữa.

Không lâu sau, A Đóa liên tục bưng lên cho Lục Hi mấy bát mì Quán Huyết, hơn nữa đều là do chính tay cô ấy lén ông chủ cho thêm thức ăn vào.

Vừa bưng mì lên, Lục Hi vội vàng lao đầu vào ăn.

Vị cay của Thiên Linh Cái bốc lên, xua đi cơn đói khiến anh thở dài đầy thoải mái.

Cứ thế Lục Hi ăn hết bát này đến bát khác, A Đóa ở một bên nhìn mà không khỏi vỗ ngực, cô ấy chưa từng gặp người nào có sức ăn lớn như thế.

Thế nhưng không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đám người Vương Trạch Nham vội vàng chạy vào, trên người Triệu Binh toàn là máu.

Triệu Binh bụm ngực, vẻ mặt đau đớn, hiển nhiên là bị thương nặng.

Họ vừa bước vào đã vội nói với Lục Hi: “Đại sư, cứu bọn tôi với”.

Lục Hi nhíu mày, Triệu Binh đã là cao thủ nội gia, sao có thể bị người khác tùy tiện đánh bị thương ở một thị trấn nhỏ thế chứ.

Lục Hi vừa ăn vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thật ra anh không muốn quan tâm đến chuyện này, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn cũng không phải người tốt lành gì, anh chỉ đang tò mò là ai mà có thể đánh Triệu Binh bị thương mà thôi.

Lúc này Vương Trạch Nham lắp bắp nói.

“Lúc nãy anh không cho chúng tôi đi theo, chúng tôi đành phải tự đi ăn cơm, ai ngờ một đám lưu manh đến giễu cợt trêu ngươi, thế nên tôi bèn bảo Triệu Binh dạy dỗ chúng, không ngờ đám người đó tìm được cao thủ đánh Triệu Binh bị thương, còn nói muốn chém chết bọn tôi nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK