Chương 276
“Em gái, lát nữa xuống máy bay để anh dẫn em đi chơi. Em muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng ra”.
Cô tiếp viên hàng không bị xúc phạm trước mặt mọi người thì không thể chịu đựng được nữa, cô giận dữ gằn một câu: “Thưa ông, xin hãy chú ý, đây là trên máy bay”.
“Trên máy bay thì sao? Không phải chỉ cần có tiền là được sao? Ông đây có tiền!”, gã mập ngạo mạn nói.
Lục Hi nghe không được nữa, liền trừng mắt nhìn gã mập nói: “Nếu như anh còn lỗ mãng như vậy thì tôi sẽ ném anh xuống dưới đó!”
Gã mập bị Lục Hi trừng mắt nhìn thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngay lập tức nuốt hết xuống những lời sắp nói, suýt chút nữa còn tự cắn vào lưỡi của chính mình.
Thấy gã mập không dám lảm nhảm nữa, Lục Hi mới quay đầu đi.
Không lâu sau, hành khách đã lên gần hết, lúc này có hai cô gái trẻ đẹp tầm hai mươi tuổi đi tới, hai người chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.
Đã đến giờ máy bay cất cánh, có thêm hai hành khách cuối cùng lên máy bay.
Phía trước là một người đàn ông cao khoảng một mét tám có mái tóc xoăn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay được thiết kế riêng cùng một chiếc quần tây màu trắng nhạt, chân đi một đôi giày da bóng màu xanh lam, trông khá đẹp trai.
Phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ là trợ lý của người đi trước.
Hai người nhìn quanh trên máy bay một lúc, sau đó đến chỗ ngồi bên cạnh lối đi gần Lục Hi rồi ngồi xuống.
Lúc này tiếp viên hàng không thông báo máy bay cất cánh và yêu cầu mọi người thắt dây an toàn.
Không lâu sau máy bay đã bay lên bầu trời sau một thời gian ngắn chao đảo.
Sau khi máy bay khởi hành suôn sẻ, cô tiếp viên bắt đầu phát đồ uống cho mọi người.
Người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh lối đi nghiêm nghị nói với trợ lý bên cạnh: “Lần sau chú ý đặt chỗ trước ở khoang hạng nhất, đừng để mọi chuyện trở nên gấp gáp như vậy”.
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng nói: “Vâng thưa giám đốc Hoắc, chỉ là chuyện lần này quá gấp, buổi trưa còn phải tham gia tiệc chiêu đãi cho nên trừ chuyến bay này ra những chuyến bay khác sẽ không thể đến kịp”.
Người đàn ông điển trai được gọi là trưởng phòng Hoắc hừ lạnh, thay vì chú ý tới trợ lý, hắn ta lại chuyển sự chú ý sang hai cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh Lục Hi.
“Hai người đẹp, hành trình thật nhàm chán, có thể tán gẫu chút được không?”, người đàn ông thể hiện phong thái quý ông nói.
Cô gái ngồi bên ngoài nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang nói chuyện thì cũng cười đáp: “Được rồi, chúng tôi cũng đang nhàm chán”.
“Tôi là Hoắc Tu Chi, giám đốc điều hành tập đoàn Giai Mĩ, tôi nên xưng hô với hai người đẹp như thế nào đây?”, Hoắc Tu Chi tự giới thiệu.
Cô gái mỉm cười nói: “Em tên là Dương Di Văn, đây là bạn của em, Phương Nhã Đình”, cô ta chỉ vào cô gái bên cạnh giới thiệu.
Lúc này, cô gái tên Phương Nhã Đình cũng chào hỏi Hoắc Tu Chi.
Hoắc Tu Chi nhìn Lục Hi đang ngồi bên cửa sổ, tiếp tục hỏi: “Mọi người đi cùng nhau sao?”
Dương Di Văn liếc mắt nhìn Lục Hi, thấy anh có dáng vẻ quê mùa liền xua tay nói: “Tụi em không quen biết anh ấy”.
Hoắc Tu Chi mỉm cười gật đầu.
“Hai người đẹp cũng đến thành phố Tây Kinh sao?”, Hoắc Tu Chi tiếp tục trò chuyện.