Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27

Lục Hi bắt đầu nghi ngờ có phải là từ lúc mình ăn con rồng đó thì đã rơi vào bẫy của lão già này rồi không?

Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, xem ra phải tranh thủ trong chuyện hiến tế. Anh vẫn không dám nghi ngờ lời nói của lão rồng già này, chuyện này liên quan đến mạng sống của mình đấy.

Lục Hi thầm đọc mấy ký tự tiếng rồng, một lúc sau anh xuất hiện trong phòng mình.

Nhìn mấy vật phẩm hiến tế trong phòng và mấy câu cuối cùng của lão rồng già đó, Lục Hi lại cảm thấy đau đầu.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không phải cách hay, Lục Hi quyết định cứ giải quyết xong việc trong tay trước.

Lấy điện thoại ra chụp lại chiếc nhẫn suối tiên bất lão và tỏa ra nhiệt huyết hừng hực kia rồi mở diễn đàn bàn luận của võ giả trên điện thoại ra.

Diễn đàn này là diễn đàn thảo luận về võ đạo lớn nhất thế giới, trong đó có các môn phái, gia tộc lâu đời, người Hoa ở nước ngoài, nhân vật bí ẩn.

Là một võ giả, Lục Hi cũng thường lướt xem diễn đàn này, đọc các bài thảo luận và tranh luận về võ đạo.

Mấy thứ này đăng lên diễn đàn này thì cực kỳ thích hợp.

Đăng ký thêm một acc clone đặt tên là “Số hưởng”, sau đó Lục Hi đăng hai tấm hình này kèm theo một bài viết lên diễn đàn. Mỗi món có giá mở đầu là một trăm nghìn, nếu có nhiều người mua, ai trả giá cao sẽ có được món đồ này.

So sánh thuộc tính của hai món đồ này thì giá một trăm nghìn đúng là rất thấp.

Nhưng Lục Hi suy xét đến khả năng mọi người xem món đồ kỳ ảo này là một trò cười.

Thế nên anh để giá rất thấp, một trăm nghìn, trong mắt con cháu các gia tộc võ đạo thì không là gì, rất có thể họ sẽ có ý định muốn mua về chơi thôi.

Chỉ cần có người mua một món, hiệu quả của nó chắc chắn đủ để gây ra chấn động, sau đó món đồ cũng không còn giá này nữa.

Chỉ cần có đủ đồ hiến tế thì lão rồng già đó có ở đâu cũng không thiếu mấy món đồ tốt này, sau này có thứ có thể kiếm tiền.

Thu xếp hết thảy mọi thứ, Lục Hi ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, anh không thèm thay đồ mà trèo luôn lên giường.

Ngày hôm sau.

Lục Hi ở trong tiệm tạp hóa của mình gọi cho Vân Khả Thiên.

Không lâu sau, Vân Khả Thiên nhanh chóng chạy đến.

Lục Hi lấy nước suối nguồn ra đưa cho Vân Khả Thiên nói.

“Về đưa cho bệnh nhân uống, có lẽ sẽ không sao, không chừng còn có thể kéo dài tuổi thọ, chúng ta hết nợ nhé”.

“Cái gì? Còn có thể kéo dài tuổi thọ?”

Vân Khả Thiên không dám tin nhìn Lục Hi.

“Phải, nhưng có thể kéo dài bao nhiêu vẫn phải xem tạo hóa của người bệnh”.

“Chuyện này, chuyện…”

Vân Khả Thiên quả thật không dám tin nói với Lục Hi.

Nhìn chiếc bình nhỏ không biết được làm bằng chất liệu gì có chứa chất lỏng màu trắng bên trong, Vân Khả Thiên siết chặt nó trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK