Chương 333
Hơn nữa còn phải dùng tiền mặt nộp phạt, đây là không muốn để lại một chút chứng cứ nào, dù sau này anh có thất hứa thì cũng không làm gì được.
Bản thân Lục Hi là người sai, anh cũng nhận, nhưng bị người khác coi như kẻ ngu đần, anh không làm nổi.
Lục Hi lạnh lùng nói: “Chờ chút, tôi gọi bạn tới đưa tiền”.
“Ừ, nhanh lên chút đi”.
Đội trưởng Trương nói xong, mặt mang vẻ đắc ý, đưa điếu thuốc cho cấp dưới, hai người cùng hút trên xe.
Lúc này, Lục Hi lấy điện thoại gọi cho Vân Khả Thiên.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lục Hi dứt khoát nói: “Tôi đang ở giao lộ Khúc Giang, bị điều tra ra lái xe khi say rượu, người ta cần năm chục ngàn tiền phạt, là tiền mặt, anh mang tới cho tôi”.
Nói xong câu này, Lục Hi liền cúp máy.
Đội trưởng Trương liếc nhìn, ông ta cười ha ha một tiếng nói: “Người anh em, có khí chất đấy”.
“Hừ hừ, người bạn này của tôi ngốc nhưng nhiều tiền, ông yên tâm đi, lát nữa sẽ đưa tiền cho ông”, Lục Hi cười nói.
“Được, vậy chúng tôi đợi”, đội trưởng Trương mặt ung dung và tự tin nói.
Ở trong tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên nhận điện thoại xong, mặt anh ta đầy ngơ ngác.
Qua một lúc lâu Vân Khả Thiên mới phản ứng được, anh ta nhìn Tần Lam bên cạnh và nói: “Chị Tần, anh Lục xảy ra chút chuyện, tôi phải đi ra ngoài một chuyến”.
Tần Lam nghe xong, đột nhiên ngồi dậy nói: “Chuyện gì thế?”
“Hình như là uống rượu say rồi lái xe nên bị người ta bắt, tôi qua đó xem chút”, Vân Khả Thiên nói.
Tần Lam nghe xong lại lười biếng nằm trên ghế sofa nói: “Chuyện lớn gì chứ, mau cút đi, bà đây nhìn cậu lại phiền lòng”.
Vân Khả Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh ta đi ra ngoài, đột nhiên lại xoay người nói: “Anh Lục bị người ta hãm hại, chị có muốn đi xem chút không?”
Tần Lam nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô ta vội vàng nói: “Nhất đi phải đi xem chút chứ”.
Hiếm thấy Lục Hi bị người ta gài bẫy, náo nhiệt này cô ta không thể bỏ qua.
Hai người ra cửa, lái xe đi tới đường Khúc Giang.
Vân Khả Thiên vừa lái xe, vừa gọi điện cho giám đốc phòng cảnh sát giao thông tỉnh Lưu Thiên Minh, anh ta nói lại một lần nữa nguyên lời của Lục Hi.
Những lời này ở tai người trong nghề vừa nghe liền biết là chuyện gì. Bây giờ đã không cho phép tiến hành xử phạt tại chỗ nữa, mà là viết giấy phạt, bảo đương sự đi nộp tiền phạt ở ngân hàng được chỉ định.
Hơn nữa, tiền phạt đâu có lớn như vậy, Lưu Minh Thiên vừa nghe xong cũng hiểu là tình hình gì, ông ta cũng tức đến ngứa răng.
Ngành ông ta quản trực tiếp lại có chuyện như vậy, còn để cho con trai người đứng đầu Tỉnh ủy phản ánh đến chỗ mình, quan trọng người này còn là bạn của cậu Vân.
Chuyện này nếu truyền tới tai Vân Thắng Quốc, bảo ông ta nghĩ sao về bản thân, năng lực làm việc của mình được thể hiện ở đâu, mặc kệ người dưới quyền ông ta có thể làm ra chuyện này?
Lập tức Lưu Minh Thiên thông báo cấp dưới chuẩn bị xe, cũng thông báo cho đại đội trưởng của đại đội giám sát dẫn người qua.