Chương 154
Nói rồi Lục Hi khẽ đá chân Trần Binh dưới gầm bàn.
Anh biết Trần Binh là người hướng nội, không nhắc anh ta thì tên đầu gỗ này sẽ không nói.
Quả nhiên sau khi Lục Hi đá anh ta một cái, Trần Binh mới ngượng nói với Lý Tú Quyên.
“Hay là cô ở lại đi”.
Câu nói này suýt nữa khiến Lục Hi và Vân Khả Thiên tức chết. Mẹ kiếp, người ta cũng không nói là muốn đi, tên này có biết nói chuyện không thế.
Vân Khả Thiên ho một tiếng, vội nói: “Tú Quyên, cô xem anh Trần đã nói thế rồi, cô cứ đồng ý giúp anh ta một tay, trước tiên cứ hoạt động khách sạn này, đợi mọi thứ đi vào quỹ đạo rồi hẵng nói”.
Thấy mọi người đều khuyên mình, Lý Tú Quyên biết từ chối nữa cũng không ổn, với thân phận của hai người này mà có thể nói chuyện với mình như thế đã là nể mặt cô ta lắm rồi, mình không đồng ý có vẻ như cố ý.
“Nếu đã thế thì tôi thử xem, nếu làm không tốt, mọi người không được oán trách tôi”, Lý Tú Quyên cúi đầu nói.
“Không trách cô, tuyệt đối không trách cô, nào ăn đi!”, Vân Khả Thiên thấy việc đã thành bèn gọi mọi người đến ăn.
Bữa cơm này tốn hơn một tiếng đồng hồ, bản tin về tin tức địa phương trên tivi trong phòng VIP đang trực tiếp chiến dịch chuyên diệt trừ các thế lực xã hội đen.
Cảnh sát huyện Tân An đều ra quân tập thể, còn điều động không ít cảnh sát vũ trang, càn quét khắp nơi tóm các thế lực còn lại của đám Vương Lục, còn mở đường dây nóng để mọi người tố cáo, hễ ai tố cáo được các thế lực xã hội đen thì đều sẽ có thưởng.
Chỉ thấy đường dây nóng liên tục đổ chuông, cảnh sát vũ trang ra quân khắp nơi, hễ người nào bị báo cáo đều bắt về điều tra. Còn Vương Trung Quân bị còng tay trên giường bệnh ở bệnh viện, còn có hai cảnh sát canh giữ.
Thấy cảnh tượng này, Lý Tú Quyên và Trần Binh đều thở phào, đám người này tung hoành nhiều năm ở huyện Tân An nên bị bắt từ lâu rồi.
Hơn nữa có một tin tức vắn tắt thu hút sự chú ý của Lục Hi.
Lãnh đạo huyện Tân An đột nhiên biến mất sau khi sự việc xảy ra, các ban ngành liên quan đang tiến hành điều tra.
Lục Hi thầm cười khẩy, anh đã biết, nếu Vương Lục không có quan hệ vững chắc thì sao dám ngang ngược tung hoành ở huyện Tân An như thế.
E là người này sợ tội nên đã bỏ trốn rồi, nhưng ông ta có thể chạy đi đâu được, lọt lưới chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.
Lúc này Trần Binh cũng lấy lại được phong độ khi trước, cùng Lục Hi và Vân Khả Thiên uống hai chai rượu gạo.
Cuối cùng Lục Hi và Vân Khả Thiên bảo Lý Tú Quyên dìu Trần Binh đã say về phòng, sau đó Lục Hi lại an ủi mẹ Trần Binh một chốc rồi mới quay về phòng mình.
Lục Hi và Vân Khả Thiên không rời đi ngay, họ ở lại thêm hai ngày nữa, thấy mọi chuyện đã bình ổn, công việc bàn giao khách sạn cũng hoàn thành một cách thuận lợi mới tính toán rời đi, đã giải quyết xong việc ở đây cũng là lúc nên đi rồi.
Trần Binh và Lý Tú Quyên tiễn hai người đi, khi đến một bể cá ở sảnh lớn, Lục Hi bỗng xoay người lại nhìn một hòn đá bên trong hồi lâu.
Lục Hi bỗng nói: “Tổng giám đốc Lý, có thể tặng tôi hòn đá bên trong không?”
“Khách sạn này đều là của anh, anh nói thế chẳng phải giễu cợt tôi à? Anh cứ lấy”, Lý Tú Quyên cười nói.
Trần Binh chỉ cười không nói gì.