Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 339

Lưu Minh Thiên ở bên cạnh sau cơn kinh hãi qua đi nhanh chóng nói với Trương Vận Lâm: “Thứ ngu xuẩn nhà anh còn không mau mở còng tay cho cậu Vân”.

Bị Lưu Minh Thiên quát một tiếng, Trương Vận Lâm mới phản ứng lại, vội vã chạy tới mở còng tay cho Vân Khả Thiên.

Sau đó nói: “Cậu Vân, xin l… cậu Vân?”

Nói được nửa chừng, Trương Vận Lâm dường như nhớ ra điều gì đó, trợn mắt hoảng sợ nhìn Vân Khả Thiên chằm chằm.

Người đứng đầu Tây Bắc không phải cũng họ Vân sao, không lẽ cậu Vân này là?

Trương Vận Lâm đột nhiên cảm thấy thế giới quay cuồng sụp đổ.

Có thể khiến người đứng đầu sở giao thông đích thân tới, còn kêu một tiếng cậu Vân, ngoại trừ vị lãnh đạo cao nhất ở phía tây bắc kia, còn cậu ấm nhà ai có thể khiến Lưu Minh Thiên xưng hô như vậy?

Trương Vận Lâm biết bản thân lần này hoàn toàn tiêu đời rồi.

Vốn dĩ hắn còn ôm một chút hy vọng sau khi thành thực khai báo nhiều nhất cũng chỉ bị sa thải, bản thân những năm này cũng đã vơ vét được không ít tiền, làm chút việc khác kiếm sống cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu vị này thực sự là cậu Vân, vậy mọi chuyện sẽ khác.

Vị đó chỉ cần buông nhẹ một câu nói muốn chỉnh chết bản thân cũng có rất nhiều người tình nguyện làm.

“Cậu Vân, tôi thực sự là bị che mờ mắt chó, cậu đại nhân không tính toán với tiểu nhân, xin hãy bỏ qua cho tôi lần này”.

Trương Vận Lâm ôm chân Vân Khả Thiên bắt đầu gào khóc.

Ban đầu, dự định tồi tệ nhất của hắn cũng chỉ là bị sa thải và giam giữ trong vài tháng.

Nhưng tình hình hiện tại xoay chuyển, nếu chàng trai này là con trai của lãnh đạo đứng đầu Tây Bắc vậy hắn thực sự sẽ bị bỏ tù đến cuối đời mất.

Vân Khả Thiên hất chân đá Trương Vận Lâm ra: “Anh yên tâm, tôi còn chưa đến nỗi lạm dụng chức quyền giống anh, chuyện của anh nên xử lý thế nào thì cứ thế mà làm”.

Trương Vận Lâm nghe xong lời này rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần vị này không cố ý muốn trừng trị hắn, vậy bản thân coi như vẫn còn một con đường sống.

Tội danh của hắn ta chính là lạm dụng quyền hạn, theo thủ tục bình thường cách chức tạm giam, tệ nhất thì ngồi tù vài năm cũng vẫn tốt hơn việc phải ngồi nhà lao cả đời.

Lúc này, Lưu Minh Thiên ở một bên nhìn thấy Vân Khả Thiên không kiên trì truy cứu nữa lập tức quát: “Thanh tra Vương, dẫn bọn họ về chờ xử lý”.

“Vâng”.

Đội trưởng đội thanh tra trả lời một tiếng dẫn theo vài cấp dưới áp giải Trương Vận Lâm cùng hai cảnh sát giao thông quèn kia lên xe.

Tên cảnh sát giao thông tè ra quần kia đã mềm nhũn hai chân không cử động nổi, cứng rắn bị lôi kéo lên xe.

Chiếc xe của đội thanh tra cứ như vậy hú còi inh ỏi đưa ba người kia rời đi.

Lúc này, Lưu Minh Thiên bước tới gần Vân Khả Thiên, ân cần nói:

“Khả Thiên à, thực ngại quá, cháu xem cấp dưới của chú Lưu vậy mà làm ra loại chuyện này, thực sự khiến chú phải xấu hổ toát mồ hôi mà, nếu bị bố cháu biết được, khuôn mặt già này của chú còn biết giấu vào đâu đây”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK