Chương 77
“Ực!”
Lý Dật Phàm nuốt nước miếng, quỳ rạp xuống đất nói.
“Anh Lục, tôi biết, tôi biết cô ta”.
“Tốt lắm, bây giờ nói tiếp đi, khoản vay kia thế nào rồi?”, Lục Hi chậm rãi châm một điếu thuốc rồi nói.
Lý Dật Phàm biết rằng nếu gã dám nói dối thì gã rất có thể sẽ bị chặt thành nhiều mảnh bất cứ lúc nào.
Ngay lập tức gã liền thành thật kể lại hết những chuyện mình đã lừa gạt Lý Vi như thế nào, cố ý khiến cho cô ta tiếp xúc với công ty vay tín dụng đen đó để gã ôm tiền cao chạy xa bay ra sao.
Lý Vi nghe xong thì nhìn Lý Dật Phàm với ánh mắt không thể tin được, hai mắt đẫm lệ, run rẩy nói.
“Lý Dật Phàm, sao anh có thể đáng khinh như vậy, chuyện gì tôi cũng làm vì anh mà anh lại đối xử với tôi như thế này sao?”
Cuối cùng, Lý Vi đã nói khàn cả giọng, giống như phát điên.
Lý Dật Phàm quỳ trên mặt đất, liên tục tát mạnh vào miệng mình, vừa khóc vừa nói.
“Anh không phải là người, anh đã lừa dối em, Vi Vi, em hãy đánh anh đi”.
“Đủ rồi”.
Lúc này, Lục Hi tức giận gầm lên.
Đến bây giờ Lý Dật Phàm vẫn không biết hối cải, vẫn ở trước mặt Lý Vi diễn trò, muốn chiếm được lòng thương hại của cô ta, điều này khiến cho Lục Hi hết sức tức giận.
Lý Dật Phàm dừng hành động tự tát mình lại, đám người hầu đang quỳ sau lưng gã hoảng sợ nhìn Lục Hi.
Đến bây giờ bọn chúng mới biết được anh Lục này mới chính là người có thể ra lệnh ở đây.
Nghĩ đến thái độ của cả đám đối với Lục Hi lúc nãy, Lý Dật Phàm liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Phù Đồ, tìm người sắp xếp công việc cho tên này đi, gã không được phép rời khỏi thành phố Tây Kinh, sẽ bị giám sát 24/24, cả đời này cũng không được phép động vào phụ nữ. Nếu gặp một lần thì chặt một tay, gặp hai lần liền thiến gã cho tôi”.
“Vâng, anh Lục yên tâm, tôi sẽ thu xếp”, Phù Đồ vẫn nói với nét mặt vô cảm.
“Anh Lục, anh Đồ, xin hãy tha cho em, anh không thể đối xử với em như thế này được, Vi Vi, Vi Vi, anh cầu xin em, anh sẽ cưới em ngay lập tức, anh hứa sau này sẽ đối xử tốt với một mình em, không dám ra ngoài lộn xộn”.
Nghe thấy Lục Hi trừng phạt mình như vậy, Lý Dật Phàm gần như phát điên, phải sống như vậy thì thà chết còn hơn.
Gã nhìn sang vi Vi rồi cúi xuống cầu xin như một con chó, mong Lý Vi có thể niệm tình xưa mà xin tha cho gã, gã không thể tiếp tục sống như vậy được.
Lúc này, Lý Vi đã hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của gã cho nên chỉ cay đắng nói với Lý Dật Phàm: “Anh đi chết đi”.
Nhìn thấy hy vọng cuối cùng tan tành, Lý Dật Phàm cuối cùng cũng chịu không nổi đả kích, trợn mắt bất tỉnh.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Hi quay sang nói với Tiết Đông Ni: “Được rồi, em về chăm chỉ học tập đi”.
Vừa nói Lục Hi vừa nhìn Lý Vi một cách đầy ẩn ý.
Tiết Đông Ni gật đầu, đỡ Lý Vi đang hết sức yếu ớt rời đi, cô biết rằng anh Lục còn có chuyện cần giải quyết cho nên bọn họ không thích hợp ở lại đây.