Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318

Nhưng việc bị Vân Khả Thiên sờ soạng khắp người khiến cho cô ta hết sức xấu hổ, Tần Lam chưa bao giờ phải trải qua chuyện xấu hổ như vậy.

Ngay khi hồi phục, việc đầu tiên cô ta làm chính là đánh Vân Khả Thiên một cách thô bạo để che giấu sự xấu hổ của mình.

Vân Khả Thiên tay trói gà không chặt, tội nghiệp cho anh ta, khi lọt vào trong tay nữ khủng long bạo chúa này thì anh ta chỉ có thể bị chà đạp mà thôi.

“Đi mau, bà nằm ở đây đủ lâu rồi!”

Tần Lam không muốn nói nhảm với Lục Hi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thoát khỏi tầm mắt của Vân Khả Thiên.

“Được rồi, đi thôi”.

Lục Hi cười rồi liền xoay người bước ra ngoài.

Tần Lam cũng Vân Khả Thiên rời đi thì đồ bên trong tất nhiên sẽ có người khác thu dọn sạch sẽ, không cần bọn họ phải bận tâm.

Đúng lúc này, Vương Đức Thu cùng hai y tá bước vào.

Vừa nhìn thấy Tần Lam đứng trên mặt đất thì ông ta đã vội vàng nói: “Sao cô lại xuống giường?”

Tần Lam cười gượng nói: “Tôi đã bình phục, chuẩn bị xuất viện”.

“Cô nói bậy cái gì vậy? Cô còn lâu mới bình phục, nếu như để bị gãy xương một lần nữa thì rất khó xử lý đó!”, Vương Đức Thu vội vàng kêu hai y tá đỡ Tần Lam lên giường.

Mọi người rối rít đứng lên, họ nâng chén rượu, đám người Ngư Bạch cũng cầm đồ uống đứng dậy.

Còn hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cầm đồ uống trên tay đã không ngừng run rẩy.

Một nhóm ông lớn giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, nhìn về phía Lục Hi nói: “Chúng tôi kính cẩn nghênh tiếp cậu Lục đến”.

Lục Hi chậm rãi đứng lên, anh nâng chén nói: “Đều là anh em cùng trong giang hồ, không nên khách khí”.

Nói xong, Lục Hi uống một chén rượu trước.

Mọi người nhìn nhau cũng uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, Lục Hi đặt chén rượu xuống, đưa tay hướng về phía mọi người và nói: “Mời các vị ngồi”.

Mọi người mới ngồi xuống.

Lúc này, Lâm Tiêu lại đích thân rót đầy một chén rượu, sau đó nâng lên nói.

“Chén rượu thứ nhất để giới thiệu cho mọi người về cậu Lục, tôi đã nói với mọi người về thần uy của cậu Lục rồi, chắc hẳn cũng không cần tôi dài dòng nữa. Chén rượu thứ hai này là Lâm mỗ tôi cảm tạ ơn cứu mạng của cậu Lục”.

Nói xong, Lâm Tiêu uống một hơi cạn sạch chén.

Lúc này, Vương Thế Tân ngồi bàn bên cạnh cũng nâng chén lên nói: “Vương mỗ đích thân tiếp cậu”.

Sau khi Lâm Tiêu quay về đã nói qua chuyện của cả hai cho mọi người, Lục Hi cứu bọn họ một mạng, kính một ly rượu cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Lâm Tiêu lại rót đầy ba chén rượu, ông ta giơ lên nói.

“Trước kia Lâm mỗ kiêu căng tự đại, không biết trời cao đất rộng, cho đến khi gặp được cậu Lục mới biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người xưa không hề lừa gạt tôi, Lâm mỗ rất xấu hổ”.

Nói xong, Lâm Tiêu giơ chén rượu, vẻ mặt thay đổi, ông ta nghiêm túc nói: “Một chén rượu này mọi người cùng kính cậu Lục, từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.

“Từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK