Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325

Lúc này, Vương Thế Tân ngồi bàn bên cạnh cũng nâng chén lên nói: “Vương mỗ đích thân tiếp cậu”.

Sau khi Lâm Tiêu quay về đã nói qua chuyện của cả hai cho mọi người, Lục Hi cứu bọn họ một mạng, kính một ly rượu cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Lâm Tiêu lại rót đầy ba chén rượu, ông ta giơ lên nói.

“Trước kia Lâm mỗ kiêu căng tự đại, không biết trời cao đất rộng, cho đến khi gặp được cậu Lục mới biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người xưa không hề lừa gạt tôi, Lâm mỗ rất xấu hổ”.

Nói xong, Lâm Tiêu giơ chén rượu, vẻ mặt thay đổi, ông ta nghiêm túc nói: “Một chén rượu này mọi người cùng kính cậu Lục, từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.

“Từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.

Một nhóm lớn các ông trùm giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, uống hết một hơi.

Với âm thanh này đã dọa Sử Kiếm Ba đang cầm chén rượu sợ đến mức đánh rơi chén xuống đất vang lên một tiếng keng.

Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Lục Hi lại đứng dậy, anh nâng chén lên nói: “Nhận được yêu mến của mọi người, chén rượu này tôi uống”.

Lục Hi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

“Được”.

Sau tiếng hò reo, mọi người cùng uống cạn chén rượu.

Sau đó, Lục Hi cũng không ngồi xuống, mà nhìn xung quanh bốn phía.

Mọi người biết anh có lời muốn nói liền đứng yên.

Chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói.

“Các vị thân mến, hôm nay tổ chức buổi tiệc ở đây, Lục mỗ không thể không tới, nhưng Lục mỗ có lời muốn nói trước, con người tôi thích yên lặng, chuyện hôm nay xin mọi người đừng truyền ra ngoài, để tôi trải qua ngày tháng bình yên”.

Lục Hi biết nếu anh không nói ra lời này, từ nay về sau có thể sẽ không ngày nào yên ổn, một ngày nghênh đón tiễn đưa như vậy sẽ đòi mạng anh mất.

Lúc này, bỗng nhiên có người nói.

“Cậu Lục, Tây Bắc chúng tôi vất vả lắm mới có một vị tông sư lớn như cậu, đây là thời cơ lớn cậu đưa chúng tôi giương cao tên tuổi ở Hoa Hạ, tại sao cậu phải khiêm tốn như vậy chứ”.

Lục Hi nghe xong liền nhướng mày, trong nháy mắt một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ toàn bộ hai tầng lầu.

Linh hồn của mọi người phát run, một loại cảm giác sợ hãi cực lớn trực tiếp tiến vào linh hồn của bọn họ.

Lúc này, bọn họ chỉ muốn tìm một nơi ẩn náu tốt nhất, vùi sâu mình vào đó và chờ đợi luồng gió bão kinh hãi này qua đi.

Một lát sau, long uy tản ra, mọi người mới hồi phục lại, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch và chưa định thần lại.

“Cả đời tôi làm việc còn cần giải thích với mấy người à, thật buồn cười”.

Lục Hi lạnh lùng nói một câu, anh chậm rãi ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK