Chương 314
Chỉ thấy tay trái anh trực tiếp nắm lấy thanh đao, đồng thời vung nắm đấm về phía lồng ngực bóng đen.
Thấy tình thế không ổn, lưỡi đao của bóng đen liền chuyển hướng chặt xuống cánh tay của Lục Hi, phát ra một tiếng ‘đinh’ chói tai, sau đó lại biến mất.
Một đòn công kích của Lục Hi đánh vào không khí khiến anh cũng ngạc nhiên không thôi.
Một đòn này của anh ta tưởng chừng như đơn giản nhưng lại dung hòa thuật cận chiến thần quan bên trong, có thể nói là huyền diệu đỉnh cao, người bình thường không thể né tránh được cú đấm này, nhưng bóng đen kia lại có thể né được một cách dễ dàng.
Khi Lục Hi còn đang bối rối, bóng đen lại giống như ma quỷ xuất hiện ở bên trái anh, đồng thời chớp mắt dùng đao chém xuống thắt lưng anh.
Nói cách khác, bạn có bao nhiêu sức mạnh thì nội tạng cũng có thể chứa bấy nhiêu sức mạnh đó, sẽ không thể xảy ra loại chuyện này được.
Lục Hi nhìn thi thể, anh rơi vào trầm tư.
Lúc này, Tần Lam và Vân Khả Thiên đi tới, còn hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ bị dọa sợ ôm nhau đứng một chỗ, không dám nhìn về phía bên này.
“Cái gì vậy?”, Tần Lam hỏi.
Lục Hi lắc đầu nói: “Chết rồi”.
“Đầu mối lần này lại đứt”, Vân Khả Thiên thở dài nói.
Bóng đen này chắc chắn không phải chủ mưu, người phía sau sắp đặt chuyện này vẫn chưa nổi lên mặt nước đâu.
Đáng tiếc rằng gã chết rồi, đầu mối cũng bị cắt đứt.
Lúc này, Lục Hi hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù chết cũng phải nhổ ra cho ông đây ít đồ”.
Hai tay Lục Hi ôm trước ngực, trong miệng bắt đầu đọc một chuỗi âm thanh kỳ quái.
Không bao lâu, trên thi thể bay lên từng luồng ánh sáng màu xanh, dần dần ở trong tay Lục Hi hình thành một quả cầu sáng, trong quả cầu từ từ xuất hiện từng bức ảnh.
“Thời gian chảy ngược!”
Đây là một loại trong pháp thuật Long Ngữ có thể truy tìm hình ảnh cuối cùng trên người vừa chết không lâu, mà độ dài ngắn của hình ảnh này quyết định bởi người sử dụng thời gian chảy ngược, pháp lực thâm hậu ra sao.
Lúc này, chỉ thấy trong quả cầu sáng màu xanh lam xuất hiện một tòa kiến trúc đổ nát, trong tòa kiến trúc có hai bóng dáng màu đen, dường như hai người đang nói gì đó, một bóng đen trong đó đã rời đi, mà nơi bóng đen đó đến chính là hướng này, cũng có thể phán đoán ra người chết trước mắt là bóng đen trong hình ảnh.
Lục Hi buông lỏng hai tay, quả cầu màu xanh lam tan đi, hình ảnh biến mất.
Trên trán Lục Hi cũng chảy ra từng tầng mồ hôi mịn.
Pháp thuật Long Ngữ thần bí mạnh mẽ, mới sử dụng thời gian chảy ngược này được mười mấy giây đã hút một nửa pháp lực trong rồng tinh, khiến Lục Hi cảm thấy mệt mỏi khó mà duy trì tiếp được.
Nhưng cuối cùng đã tìm thấy được đồng bọn của gã, theo con đường bóng đen này đi, Lục Hi đã đoán ra được tòa kiến trúc kia ở đâu.
Anh nhìn về phía Tần Lam và nói: “Cô bảo vệ đưa bọn họ về nhà, tôi đi tìm đồng bọn của gã”.
Tần Lam gật đầu, còn Lục Hi cứ như vậy tung người, nhảy vọt cao mười mấy trượng rồi chạy như điên.
Lúc này, Tần Lam kéo Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đang trợn tròn mắt, bốn người ngồi trên xe Vân Khả Thiên, bắt đầu đi về.