Chương 141
Nhưng nghe Vương Trung Quân nói người này đi cùng với Trần Binh, ông ta biết chắc người này chắc chắn do Trần Binh mời đến đối phó với ông ta.
Đầu tiên không nói đến võ lực cao thấp giữa mình và đối phương, đây là địa bàn của ông ta, muốn trừng trị thì có rất nhiều cách, ông ta cần gì phải đích thân ra tay chứ.
Nếu hắn đánh Vương Trung Quân thành như vậy thì cứ giao cho cảnh sát xử lý là xong. Ông ta vận dụng các mối quan hệ để xử nặng hắn, nhốt hắn vài năm, Trần Binh làm tòng phạm cũng giam lại, như vậy bớt đi một cái gai phiền phức.
Nghĩ tới kế một hòn đá trúng hai con chim này, Vương Lục liền dẫn Vương Trung Quân đi đến cục công an báo án, ông ta cũng đi theo cảnh sát đến nơi này, đến để tận mắt nhìn xem đối phương là hạng người nào.
Nhìn thấy Lục Hi, trong lòng Vương Lục bật cười, chỉ là một thanh niên không biết trời cao đất dày thôi, chờ ông ta đá hắn vào ngục thì sẽ biết, lão Lục lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, ông đây không phải kẻ hồ đồ.
Vương Lục nhìn Lục Hi nói: “Cho dù biết hay không, cậu làm người khác bị thương thì phải trả giá đắt, có điều gì thì cứ nói với cảnh sát đi”.
Nói xong Vương Lục liền đứng qua một bên.
Lúc này, cảnh sát kia lại nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, đi về cục với chúng tôi, người bị hại vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, chuyện của các cậu rất nghiêm trọng, đừng để chúng tôi ra tay”.
Nói xong anh ta móc ra một bộ còng tay khác từ bên hông, anh ta nhìn Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi cau mày nói: “Là bọn họ động tay trước, tôi chỉ là tự vệ, không cần dùng còng tay đâu”.
“Là cái gì anh nói cũng không tính, chúng tôi sẽ điều tra, bây giờ cùng tôi quay về trụ sở trước, nếu không thì anh sẽ tăng thêm tội chống người thi hành công vụ”, cảnh sát nói.
Lục Hi nhìn người cảnh sát này, chậm rãi nói: “Bọn họ đè chết người các anh không quan tâm, tôi tự vệ nên đánh gãy cánh tay của hắn, các anh chạy đến khá nhanh đấy”.
Lời Lục Hi vừa dứt, Lý Tú Quyên ở phía dưới gấp gáp kéo góc áo anh, tỏ ý anh không được nói bậy bạ.
Cảnh sát mặt cũng biến sắc: “Đừng dài dòng, quay về cùng chúng tôi”.
Nói xong, anh ta đi về phía Lục Hi, làm bộ muốn còng tay anh.
Trên mặt Vương Lục lộ ra nụ cười.
Thứ không biết sống chết, đây là tự tìm cái chết mà, vậy thì không trách được người khác.
Ngay lúc này một người đàn ông mập thở hổn hển đi vào phòng ăn, còn có một người trẻ tuổi đeo kính đi theo phía sau.
Chỉ nhìn thấy ông ta vừa vào liền nhìn xung quanh, hô lên nói: “Cậu Vân”.
“Tôi ở đây”, Vân Khả Thiên nhìn người đến, vẫy vẫy tay.
Người đàn ông mập nhìn sang lại phát hiện ra một cảnh sát đang cầm còng tay đi về phía chỗ Vân Khả Thiên, khi đó ông ta quát lớn: “Dừng tay cho tôi, các cậu điên à?”
Cảnh sát đang chuẩn bị đeo còng tay cho Lục Hi, anh ta theo tiếng nói nhìn sang, nhất thời sửng sốt.
“Thư… thư ký Trương, sao ông lại tới đây”.
Cảnh sát nhìn thấy người đàn ông mập đang bước tới, miệng anh ta lắp bắp.
Người đàn ông mập đi ba bước thành hai bước, đi đến trước bàn của Vân Khả Thiên, ông ta nghiêm túc nhìn về phía cảnh sát nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”