Chương 195
Tất cả mọi người ở đây đều có thân phận không thấp hơn Phùng Anh Tài, đại đa số còn vượt xa bố của hắn ta.
Bởi vì những người này không chỉ có khối tài sản kếch xù mà hầu hết còn có xuất thân hiển hách, hoặc là vương giả trong thế giới ngầm.
Hắn ta chỉ là một cậu chủ nhà giàu, không đáng để bọn họ để ở trong mắt, cho dù là bố của hắn ta đích thân đến đây thì bọn họ cũng sẽ không thèm thay đổi thái độ.
Thần Hi Quân đang đứng ở một bên nhìn Phùng Tích Phạm đang ngồi co rúm run rẩy thì đột nhiên nói với Lục Hi: “Anh Lục, cứu tôi”.
Nói xong cô ta liền chạy đến bên người Lục Hi.
Lục Hi ngạc nhiên một chút, sau đó nở nụ cười hỏi: “Đại minh tinh, có chuyện gì vậy?”
Thần Hi Quân cắn môi nói với Lục Hi: “Anh Lục, xảy ra chuyện lớn như vậy, chờ hắn ta trở về thì kết quả của tôi sẽ tồi tệ thế nào chứ, anh cứu tôi với”.
Thần Hi Quân biết rõ với bản tính của Phùng Tích Phạm thì một khi hắn ta được trở về hắn ta sẽ không để cho cô ta sống sót bởi vì cô ta đã tận mắt chứng kiến chuyện xấu của hắn ta.
Hơn nữa anh Lục còn là người hâm mộ của cô ta, chỉ sợ Phùng Tích Phạm lại càng không bỏ qua cho cô ta. Cho nên Thần Hi Quân đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy rằng chỉ có một mình Lục Hi mới có thể cứu được mình. Phải có được sự che chở của anh thì cô ta mới có được cơ hội sống sót.
Lục Hi thoáng sửng sốt nhưng sau đó vẫn cười nói: “Yên tâm đi, cô chính là thần tượng của tôi. Bảo vệ cô cũng chính là nhiệm vụ của tôi”.
Thấy Lục Hi hứa sẽ bảo vệ mình, Thần Hi Quân mới thở dài nhẹ nhõm, đứng bên cạnh Lục Hi lẳng lặng suy nghĩ.
Lúc này, Lục Hi tiến lên một bước, đá vào người Tích Phạm một cước, nói: “Mẹ kiếp, mày còn giả chết với tao?”
Lục Hi chỉ đá nhẹ một cái nhưng Phùng Tích Phạm đã nhảy dựng lên như bị điện giật, sau đó liền hướng về phía Lục Hi liên tục xua tay nói: “Đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi”.
“Mẹ kiếp, bây giờ mày mới biết sợ hãi sao, sao lúc đó mày nói là nhất định sẽ giết chết tao?”
“Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi làm sao có can đảm đó. Đại ca, xin hãy tha thứ cho tôi, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi”.
Phùng Tích Phạm nước mắt ngắn dài, quỳ lạy cầu xin Lục Hi.
Sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh chỉ vào Nhan Phi Hoa ở bên cạnh rồi nói.
“Thằng khốn nạn, mày ép một cô gái vô tội phải nhảy xuống biển tự tử, còn tao chỉ vô tình đi ngang qua cứu được cô ấy mà mày liền giận cá chém thớt, năm lần bảy lượt uy hiếp sẽ giết chết tao. Nếu như tao là người thường thì chỉ sợ không còn sống được đến tận bây giờ”.
Nghe vậy, Phùng Tích Phạm lập tức quỳ xuống ôm lấy chân Lục Hi mà khóc: “Đại ca, tôi đã biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa, xin anh tha cho tôi”.
Sắc mặt Lục Hi vô cùng lãnh đạm, không nói gì.
Phùng Tích Phạm thấy Lục Hi tỏ ra lãnh đạm thì lại tiếp tục khóc nói.
“Đại ca, anh Lục, nhà của tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ bồi thường tiền cho tất cả. Anh cứ nói ra một cái giá đi, tôi tuyệt đối không dám trái lại”.
Lục Hi đá một cước làm Phùng Tích Phạm văng ngược ra đằng sau rồi nói với vẻ mặt kinh tởm.
“Tao ghét nhất là loại người như mày, có tiền thì không xem ai ra gì, chỉ giỏi đi ức hiếp người khác, loại người như mày còn sống chính là một sự sỉ nhục cho nhân loại”.