Chương 296
Nói xong, Vương Thế Tân cầm ra ít thuốc trị thương từ bên trong vali, đi đến trước mặt con cháu gia tộc.
Lâm Tiêu thấy chết mà không cứu, không cứu viện thì cũng thôi đi, lại còn có mặt mũi hỏi thăm tin tức của thú dữ, Vương Thế Tân nào có thể nói cho ông ta biết.
Lạc Chiến vừa nghe xong liền hừ lạnh nói: “Anh Vương không chịu nói cũng được thôi, nếu mấy người đã thất bại rồi, vậy thì đến lượt nhà họ Lâm”.
“Xin cứ tự nhiên”, Vương Thế Tân nhàn nhạt nói một câu.
Lâm Tiêu khẽ hừ một tiếng, đi tới trước mặt con cháu nhà họ Lâm: “Mấy cậu chờ ở bên ngoài đi, tôi đi gặp con thú dữ kia một lúc”.
Đám người nhà họ Lâm gật đầu, bọn họ không có chút nghi ngờ nào về thực lực của gia chủ, mà còn tràn đầy tự tin.
Mà nhìn thấy nhà họ Vương thương vong một mảng, trong mắt bọn họ đều là cười nhạt. Không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt tông sư cũng dám huênh hoang, lần này tự chuốc lấy đau khổ đi.
Lúc này, Lâm Tiêu liếc nhìn Lục Hi quát to một tiếng, lập tức trong tay ngưng kết ra một cây giáo dài tám trượng.
Trên giáo dài có sấm sét bao quanh, vang dội tiếng tí tách, uy thế kinh người.
Chỉ thấy Lâm Tiêu xách cây giáo điện sải bước đi về phía hang động, mặt đầy tự tin.
Người nhà họ Lâm nhìn thấy uy thế của gia chủ nhà mình, lại nhìn nhóm người Lục Hi và nhà họ Vương, trên mặt toàn là cười nhạo.
Còn Lục Hi nhìn bọn họ trong lòng cũng đầy khinh bỉ.
Lâm Tiêu này nói một đằng làm một nẻo, đã đồng ý cứu viện nhà họ Vương rồi, nhưng vào thời khắc quan trọng lại án binh bất động, hơn nữa sau chuyện này còn đi hỏi thăm Vương Thế Tân về thực lực của thú dữ, đúng là một tên vô cùng tiểu nhân.
Nhìn Lâm Tiêu tay cầm giáo điện, đi vào hang động vô cùng oai phong, Lục Hi mặt cười nhạt.
Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy con thú dữ này, nhưng Lục Hi đoán một tông sư e rằng cũng không đối phó được nó.
Không bao lâu bên trong hang động truyền ra tiếng gào thét của hung thú và tiếng sấm rung trời.
Rõ ràng Lâm Tiêu đã bắt đầu chạm trán và giao chiến với thú dữ.
Lúc này người nhà họ Lâm mặt đầy ung dung, không có chút lo lắng nào cho Lâm Tiêu.
Ở trong mắt bọn họ, gia chủ vẫn là tồn tại vô địch chưa từng có đối thủ, một con thú dữ tất nhiên khỏi phải nói rồi. Tông sư vô địch không phải là điều khoác lác.
Không bao lâu tiếng gào thét và tiếng sấm sét bên trong hang động càng ngày càng lớn, cùng với tiếng sấm, cửa hang thỉnh thoảng sáng lên ánh sáng yếu ớt.
Đó là vì Lâm Tiêu đã kích hoạt giáo điện, điện quang trên giáo điện vô cùng có uy lực ở đại chiến với thú dữ bên trong hang động.
Thời gian dần dần trôi qua, rơi vào khoảng chừng mười phút. Mười phút có thể nói là rất ngắn so với bình thường.
Nhưng đặt trong cuộc tỷ đấu của cao thủ, mười phút là quá dài.
Mà trong mười phút giao đấu với thú dữ, điều này nói rõ ra một vấn đề, thực lực của thú dữ không hề kém hơn so với Lâm Tiêu, ít nhất Lâm Tiêu cũng không thể một lần đánh chết thú dữ.
Mà sắc mặt người của nhà họ Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Trên mặt Lục Hi lại mang theo nụ cười.
Anh không hề có chút thiện cảm với Lâm Tiêu này, cho ông ta chịu khổ một chút cũng đáng đời.