Chương 237
“Như vậy sao được, nói thế nào thì quốc bảo này cũng là do cậu mang về. Nếu cậu không đến, trong lòng tôi không thoải mái đâu. Cậu yên tâm, tôi biết cậu Lục thích khiêm tốn, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến cậu, cậu xem được không”.
Lục Hi hơi một suy tư nói: “Nếu bí thư Vân kiên trì như vậy thì để tôi đi một chuyến”.
“Cảm ơn cậu Lục nể mặt”, Vân Thắng Quốc cười nói.
Quốc bảo này nói thế nào cũng là Lục Hi đưa về, Vân Thắng Quốc cảm thấy, nếu Lục Hi không đến, rõ ràng sẽ là ông ta giành công lao về mình, ông ta đường đường là một bí thư Tỉnh ủy, làm vậy cũng có chút ngượng ngùng.
Sau đó, mấy người vừa ăn vừa trò chuyện.
Không bao lâu, điện thoại của Lục Hi bỗng nhiên vang lên, anh cầm xem liền nhíu mày, mặt đầy vẻ khổ sở.
Một lát sau, Lục Hi vẫn nghe máy.
“Alo, lão Vương”.
“Hừ, tiểu tử, bây giờ là lúc cậu nên thực hiện lời hứa”.
“Lão Vương, có chuyện gì ông nói đi”, Lục Hi biết không tránh khỏi nên cũng vui vẻ đồng ý.
“Tôi chuẩn bị bảo cậu đi làm giáo quan cho một đám trẻ tuổi, luyện tập một chút cho bọn họ, cậu chuẩn bị đi, sáng sớm mai sẽ có người liên lạc với cậu”.
“Lão Vương, ông bảo tôi giết người cũng được, nhưng bảo tôi dạy dỗ người ta thì không thể đâu”, Lục Hi mặt mày ủ rũ nói.
“Hừ hừ, không biết, đêm đó ở Nam Hồ Tây Kinh cậu rất oai phong mà”.
“Alo lão Vương, có thể không nói chuyện này không?”
“Cậu vẫn nên biết điều đi cho tôi, chuyện rắc rối của cậu còn nhiều lắm đấy, nếu quốc gia truy cứu tới thì cậu không gánh nổi đâu”.
“Được được được, tôi đi là được chứ gì, làm giáo quan cho ai?”
“Lính đặc chủng Viêm Long”.
“Viêm Long? Bọn họ không có giáo quan sao?”
“Haiz, cái đám nhãi ranh đó ấy hả, giáo quan trước bị bọn họ đánh cho hộc máu, mấy ngày trước mời một tông sư làm giáo quan, nhưng đám nhãi ranh kia không đứa nào phục, tông sư kia cũng tự giữ thân phận nên lười dạy. Tôi bảo cậu qua, một là để dạy dỗ đám nhãi ranh kia, sau đó để tông sư kia nhìn thấy cũng không phải chỉ có ông ta mới có thể dạy được lính Viêm Long”.
“Lão Vương, sao ông cứ chắc chắn tôi có thể dạy được đám nhãi đó, nghe nói Viêm Long chính là lính đặc chủng trong đặc chủng”.
“Vốn dĩ tôi cũng có hơi nghi ngờ, nhưng từ khi thưởng thức kiệt tác của cậu ở Nam Hồ, tôi lại rất có lòng tin”.
“Được rồi, nếu ông mở lời thì tôi đi là được chứ gì”.
“Tốt lắm, cứ như vậy đi”.
Lục Hi mặt mày ủ rũ cúp điện thoại, không nhịn được thở dài.
Vân Khả Thiên thấy vậy liền nói: “Sao vậy anh Lục?”