Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 485

Thạch Kế Đông cùng Hạ Nguyên Phi vừa thấy Lục Hi trở về liền vội vàng hỏi: “Cậu Lục, thăm dò được gì không?”

Lục Hi không nói gì, chỉ phất tay khiến cho rất nhiều thứ rơi ra trên mặt đất.

Hai người kia vừa nhìn thấy vậy thì lập tức kích động, tay chân cũng run rẩy.

Những thứ này đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày như chén, bát, đĩa,… có hình dáng đơn giản, thoạt nhìn giống như những món đồ cổ nhưng quan trọng hơn là những món đồ này còn mới tinh chứ không hề bị hỏng hóc rỉ sét, rất có ý nghĩa cho việc nghiên cứu.

Trong lúc hai người còn chưa hết kích động thì Lục Hi lại phất tay, trên mặt đất lại có thêm rất nhiều thứ như thư từ được viết bằng những văn tự hết sức cổ xưa.

Nhìn thấy những thứ này thì hai người kia lại càng kích động hơn, chỉ thấy bọn họ nóng lòng đeo găng tay trắng vào, Hạ Nguyên Phi cầm một cái bình, Thạch Kế Đông cầm một tập sách, hai người đều cẩn thận quan sát.

Sau một lúc, Hạ Nguyên Phi run giọng nói: “Đúng vậy, là vật từ thời Tấn, cực kỳ hiếm”.

“Đúng vậy, tập sách này gần như ghi lại tất cả những thay đổi của cả triều đại, quá có giá trị để nghiên cứu”, Thạch Kế Đông gằn từng tiếng nói.

Tâm trạng của cả hai người giờ phút này đã không thể dùng hai chữ kích động để hình dung được nữa, trong thời kì nam bắc Tấn, do chiến tranh loạn lạc cho nên có rất ít di vật văn hóa có giá trị nghiên cứu được lưu truyền đến ngày hôm nay.

Vào thời điểm đó, thời kỳ Tam Quốc vừa mới chấm dứt không bao lâu, nhà Tấn được thành lập, nhưng chỉ trong vòng vài năm thì cuộc nổi dậy của Bát Vương xảy ra, theo sau là thảo nguyên xâm lấn, trung nguyên rơi vào hỗn loạn kéo dài đến ba trăm năm cùng với chiến tranh nam bắc triều.

Đó là thời đại đa sắc tộc đầy xung đột và hỗn loạn, một số học giả thậm chí còn đề xuất ý kiến rằng người Hán đã không còn là người Hán thuần chủng nữa, những thứ này sẽ trở thành luận chứng có giá trị rất lớn.

Một lúc sau bọn họ mới sực tỉnh, vội vàng gọi trợ lý đến mở thùng dụng cụ chuyên dụng, cẩn thận cất những thứ này vào.

Sau đó, Thạch Kế Đông nói: “Cậu Lục, những thứ này rất có giá trị, cảm ơn cậu rất nhiều”.

Lục Hi cười nhẹ nói: “Không thành vấn đề, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi”.

Hắn ta đã theo đuổi Hạ Huyên Huyên nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả, lần trước còn bị Hạ Nguyên Phi khiển trách chỉ vì một sai lầm nhỏ, từ đó về sau thì bị lạnh nhạt, không thể dễ dàng gặp lại được nữa.

Trong lúc chán nản, hắn ta biết thầy của mình đã nhiều năm sưu tầm thông tin về một di tích cho nên đã liều mạng trộm một phần tư liệu nghiên cứu của Hạ Nguyên Phi rồi bán cho người tên Julien trước mặt đây với giá mười triệu đô.

Julien là một quý tộc đến từ nước Anh giàu có và quyền lực, cực kỳ bị ám ảnh bởi văn hóa Hoa Hạ, đặc biệt là những truyền thuyết Hoa Hạ về thuật luyện đan.

Mà di tích do Hạ Nguyên Phi nghiên cứu thăm dò bấy lâu nay lại chính là động phủ của một vị đại sư luyện đan vĩ đại của Hoa Hạ từ mấy ngàn năm trước, Bão Phác Tử Cát Hồng.

Theo truyền thuyết, Cát Hồng, hiệu là Bão Phác Tử, không chỉ là một đại sư luyện đan mà còn là một vị thần tiên luận giả, từng viết ra một bộ “Tiên luận” nổi danh.

“Bị điếc thì không nghe được tiếng sấm, bị mù thì không thấy được cảnh trời, vậy chẳng lẽ tiếng sấm và cảnh trời đều không hề tồn tại hay sao? Kẻ điếc vô thanh, kẻ mù vô minh, há lại khác kẻ vô thần?”

Cát Hồng so sánh kẻ điếc không nghe được tiếng sấm và kẻ mù không thấy được cảnh trời cũng giống như những kẻ vô tri vô thần, chấp nhận sự linh ngộ hữu hạn mà không chịu lý giải thần tiên đích thực tồn tại. Con người vô tri không thể lý giải thuật thần tiên vì lĩnh ngộ của con người là hữu hạn chứ không phải vì thuật thần tiên không tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK