Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60

Lục Hi lắc đầu nói: “Tôi vừa mới gặp một người bị bệnh thần kinh, không sao”.

“Vừa rồi tôi cũng gặp một người ăn mặc rất kỳ lạ nhưng gương mặt lại trông rất mê người. Tôi không thể phân biệt được đó là đàn ông hay phụ nữ. Người đó còn cười với tôi, nhưng nụ cười lại có chút đáng sợ”, Hoắc Tư Duệ nhíu mày nói.

“Dạo gần đây người bị bệnh thần kinh đúng là không ít”, Lục Hi nói xong liền ngã xuống ghế sô pha.

Hoắc Tư Duệ đi tới bên cạnh Lục Hi ngồi xuống, thấy Lục Hi sắp ngủ thì cau mày nói.

“Anh Lục, em gái tôi mất tích mấy ngày nay, chúng tôi không liên lạc được. Anh có thể giúp tôi tìm nó được không?”

Kể từ lần trước khi Hoắc Ngọc Phụng đùng đùng chạy tới đây rồi rời đi với tâm trạng không tốt, ban đầu lái xe đi theo cô ta nhưng đến tối thì mất dấu, đến bây giờ cũng không liên lạc được, lúc này Hoắc Tư Duệ bắt đầu lo lắng.

Nhưng cô đã cố gắng hết sức mà vẫn không tìm được cô em gái ngỗ ngược này, trong lúc tuyệt vọng, cô đành phải đến gặp Lục Hi để xem anh có thể làm được gì không.

Nghe vậy, Lục Hi thở dài, tỏ vẻ thông cảm cho việc Hoắc Tư Duệ có một người em gái như vậy.

Anh lấy điện thoại ra gọi ngay cho Phù Đồ.

Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.

“Hãy giúp tôi tìm một người tên là Hoắc Ngọc Phụng mười tám tuổi, tìm được thì gọi cho tôi”.

Nói chuyện điện thoại xong anh liền tiếp tục ngã người xuống ngủ.

Phù Đồ bây giờ đã là đại ca của thế giới ngầm Tây Kinh, đã thu phục được vô số thế lực lớn nhỏ ở Tây Kinh, chỉ cần Hoắc Ngọc Phụng còn ở Tây Kinh thì hắn ta nhất định sẽ tìm được.

Nhìn thấy Lục Hi có lòng giúp đỡ, Hoắc Tư Duệ cũng an tâm rất nhiều.

Nhìn thấy Lục Hi ngủ say, Hoắc Tư Duệ không hiểu tại sao anh lại hay buồn ngủ đến như vậy, kể từ lần đầu cô gặp anh thì anh luôn luôn ở trong trạng thái vừa nằm xuống là ngủ.

Hoắc Tư Duệ bất lực nhìn thấy đống hỗn độn trong tiệm tạp hóa, lắc đầu rồi lại bắt đầu âm thầm dọn dẹp.

Khi Lục Hi tỉnh dậy đã là giữa trưa. Anh vươn vai nhìn cửa hàng tạp hóa sạch sẽ chỉnh tề rồi nhìn sang Hoắc Tư Duệ bên cạnh.

“Vất vả cho cô rồi, hôm nay tôi sẽ mời cô ăn cơm”.

Lục Hi biết Hoắc Tư Duệ là con gái nhà giàu chắc chắn không rành mấy chuyện dọn dẹp nhà cửa, cô dọn dẹp tiệm tạp hóa cho anh hẳn là rất vất vả.

“Được rồi, chúng ta ăn gì?”

Hoắc Tư Duệ vừa nghe Lục Hi muốn mời mình ăn cơm thì liền vui vẻ ra mặt.

“Đi thôi, đi rồi sẽ biết”.

Lục Hi đứng dậy đi ra ngoài, Hoắc Tư Duệ cũng nhanh chóng đi theo.

Một lúc sau, chiếc Santana của anh đã phóng như bay trên đường.

“Tại sao anh lại lái một chiếc xe bị hỏng như vậy?”

Hoắc Tư Duệ ngồi trong xe khó hiểu hỏi Lục Hi đang lái xe.

Không phải là cô chê bai xe của Lục Hi, cô biết với năng lực của Lục Hi thì muốn mua loại xe nào mà không mua được, cô chỉ thắc mắc sao anh lại cứ cố chấp lái một chiếc xe hư hỏng như vậy.

Lục Hi cười nói.

“Chiếc xe này là quà của bạn tôi tặng, tôi không nỡ vứt bỏ”.

Hoắc Tư Duệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK