Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362

Nghĩ tới đây, Triệu Binh lập tức quay lại, nhưng đúng lúc này trong rừng rậm bỗng nhiên nổi sương mù, nhất thời trong lòng Triệu Binh khẩn trương.

Loại chuyện như này chính là đại kỵ, không nhìn rõ phương hướng trong rừng rậm là chuyện cực kỳ nguy hiểm, một khi lạc đường thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này gã tăng tốc chạy về hướng đường cũ.

Không bao lâu đã tràn đầy sương mù, tầm nhìn chưa đến mười mét, nội tâm Triệu Binh đã gấp gáp không dứt.

Đúng lúc đó, gã nghe được tiếng nói của cậu Vương.

“Triệu Binh, con mẹ nó mày ở đâu, ông đây không nhìn thấy đường”.

Lập tức Triệu Binh yên tâm hơn chút, gã vội vàng chạy về phía tiếng nói, vừa chạy vừa đáp: “Cậu Vương, tôi ở đây, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đến đây”.

“Con mẹ mày muốn hù chết ông đây à, nhanh lên chút”, cậu Vương mắng to.

Triệu Binh nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu Vương, gã nói: “Tôi đây cậu Vương”.

Lúc này sắc mặt đám người cậu Vương mới dễ nhìn hơn chút, bọn họ đi theo thì phát hiện có sương, tầm nhìn không đủ.

Ký hiệu Triệu Binh để lại cũng không thấy rõ, trong lòng bọn họ liền hoảng loạn, lúc này nhìn thấy Triệu Binh, bọn họ mới bình tĩnh lại được.

“Xảy ra chuyện gì thế?”, cậu Vương hỏi.

Triệu Binh trả lời: “Cậu Vương, sương mù trong rừng rậm là chuyện rất thường gặp, chờ sương mù tan đi là được, nhưng tôi thấy hay là chúng ta về đi”.

“Tại sao phải về?”, cậu Vương đáp.

Triệu Binh chau mày nói: “Người kia hình như là cao thủ, hơn nữa trong rừng rậm tình hình phức tạp, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm”.

“Mẹ kiếp mày còn nói mình là lính đặc chủng giải ngũ, cao thủ nội gia, một mình đánh mười mấy tên, bây giờ gặp phải người ta đã sợ rồi?”, cậu Vương hét lớn.

Trong lòng cậu Vương giận dữ, bị Lục Hi hù dọa ở quán cơm, hắn ta cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu bây giờ Lục Hi chạy mất, mặt mũi không tìm về được, bảo hai người phụ nữ này làm sao coi trọng mình nữa.

Hắn ta và Lưu Vân Thiên đã tốn không ít tâm tư vào hai cô người mẫu này, còn chưa thu được gì tới tay đâu. Nếu hôm nay không tìm được thằng nhãi kia sẽ khiến mình nổi cáu, đoán chừng đêm nay mình không thể cứng rắn nổi, như vậy sao được, tuyệt đối không được.

Triệu Binh bị cậu Vương chửi mắng một hồi, trên mặt hết trắng đến đỏ, cực kỳ khó xử.

Thật ra thì cũng không phải gã sợ Lục Hi, là một người lính đặc chủng và võ giả nội gia, gã tự tin người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của mình.

Nhưng hoàn cảnh nơi này khá đặc thù, gã sợ mình sơ suất, ngộ nhỡ cậu Vương có chuyện gì bất trắc, gã sao gánh vác nổi.

Lúc này, cậu Vương tức giận nói: “Đuổi theo cho tao, tao không tin hắn có thể lên trời”.

“Cậu Vương, hoàn cảnh này không thích hợp truy đuổi đâu, nếu không thì đợi sương mù tan rồi lại đuổi theo”, Triệu Binh nói.

“Con bà nó chứ, đợi sương mù tan thì hắn cũng đã chạy mất dạng lâu rồi, tiếp tục truy đuổi theo hướng hắn chạy đi”, cậu Vương giận không kìm được quát mắng.

“Dạ”.

Triệu Binh không biết làm sao đành xoay người, từ từ đuổi theo hướng Lục Hi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK