Chương 338
Cảnh Lăng Tuyên tuy cười là vậy nhưng gương mặt thì tràn ngập khinh thường, bởi cô ta không tin cái tên Lục Hi nhìn nghèo kiết xác này lại có thể đưa họ lên tầng 2.
Sử Kiếm Ba nhìn Lục Hi một lượt, cười khà khà.
“Người anh em, anh có biết trên đó là ai không mà dám nói vậy?”
Lục Hi nhướng mày: “Sao, anh thì biết à?”
Anh thấy cái tính nết của Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên y hệt nhau, cho nên cũng chẳng muốn nói chuyện lịch sự làm gì.
Đúng là vật họp theo loài, bảo sao mà có thể thành đôi.
Sử Kiếm Ba ho khan một tiếng rồi nói.
“Tuy tôi chỉ là doanh nhân bình thường, nhưng lại rất yêu võ công Hoa Hạ, có quan tâm sâu sắc đến chuyện trong giang hồ. Hôm nay là Lâm tông sư Lâm Tiêu – người đứng đầu giới võ đạo tỉnh Tây Bắc mở tiệc mời một cao nhân họ Lục đến. Nghe nói anh Lục này đã là cao thủ tông sư rồi đấy”.
“Đây là buổi tiệc gặp mặt của hai đại tông sư, cho nên hôm nay nơi này mới huyên náo như vậy. Anh có biết tông sư là gì không? Tông sư chính là sự tồn tại vô địch, là cao nhân người người tôn trọng. Chỉ dựa vào thân phận này của tôi cũng không dám đi làm phiền rồi. Anh bạn à, anh nói hơi quá rồi đấy”.
Sử Kiếm Ba kiêu ngạo nói, lên lớp cho Lục Hi một bài, thuận tiện cũng khoe mẽ bản thân học cao trước mặt ba người đẹp.
Lục Hi nghe vậy thì cười nói: “Cho hỏi thân phận huynh đài là?”
“Có gì đâu”, Sử Kiếm Ba tự tin nói: “Tổng giám đốc công ty điện tử Hi Phổ, công ty không lớn, giá trị vài trăm triệu thôi ấy mà”.
Công ty điện tử Hi Phổ cũng là công ty có tiếng ở thành phố Nam Uy. Sử Kiếm Ba cũng gọi là oai phong, có tư cách kiêu ngạo trước mặt người khác.
Nghe vậy, Lục Hi lắc đầu.
Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên đúng là có tính nết hệt nhau: khoe khoang, thích tự sướng và phù phiếm.
Sử Kiếm Ba thấy Lục Hi lắc đầu thì khó chịu, đang định lên tiếng thì nghe thấy một trận vỗ tay ầm ĩ và tiếng kêu “ôi” của Cảnh Lăng Tuyên.
Mấy người quay đầu lại thì thấy có một cô nhóc vì vui vẻ vỗ tay nên kích động thái quá, vô tình giẫm lên chân Cảnh Lăng Tuyên.
Chỉ thấy giày cao gót màu bạc của Cảnh Lăng Tuyên dính một vết bẩn.
“Làm sao đấy hả, bị mù à?”, Cảnh Lăng Tuyên đau lòng mắng chửi.
Cô bé đứng vững lại thì nhìn người mình vô tình giẫm phải, liên tục nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý ạ”.
“Xin lỗi là xong à? Đây là hàng hiệu đấy, bị giẫm vào thế này thì sao mà đeo được nữa?”
Cảnh Lăng Tuyên cao giọng chỉ vào chỗ vết bẩn trên đôi giày.
Cô gái nhìn thấy vết bẩn kia, bèn vội vàng móc khăn giấy ra và nói: “Em xin lỗi, để em lau cho chị ạ”.
Nói xong, cô bé cúi người định lau giày cho Cảnh Lăng Tuyên.
Nhưng Cảnh Lăng Tuyên lại đẩy cô bé ra, hung ác nói.
“Ai cho lau mà lau? Giày này hỏng rồi đấy, đền cho tôi đi, tôi mua mất hơn năm ngàn đấy”.