Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252

Lục Hi cũng nhìn thấy người đó.

Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi có dáng người cao gầy và mặc một bộ thường phục đơn giản. Ánh mắt của ông ta nhìn Lục Hi rất lạnh lùng.

Tôn Chính Đức vội vàng chạy tới nói với người đó: “Ông Lâm, ông đã trở lại”.

Người vừa tới gật đầu, sau đó chỉ vào Lục Hi hỏi: “Chuyện gì đây?”. Giọng nói của ông ta nghe rất cao ngạo.

Tôn Chính Đức cười nói: “Đây là giáo quan được cấp trên phái tới, anh ấy họ Lục, tên là Lục Hi”.

Sau đó Tông Chính Đức liền giới thiệu người kia với Lục Hi: “Đây là ông Lâm, cũng là giáo quan của đội Viêm Long chúng tôi, ông Lâm Phong đây chính là một tông sư cao thủ”.

Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.

Lâm Phong nghe nói Lục Hi cũng là giáo quan thì đột nhiên tỏ ra không hài lòng.

Thấy Lục Hi chỉ gật đầu chào mình, sắc mặt ông ta thay đổi, liền nói: “Không phải cấp trên mời tôi đến đây làm giáo quan sao? Sao lại còn gọi thêm một kẻ vô danh tới đây thế này?”

Bản thân là một tông sư, tất nhiên Lâm Phong phải có sự kiêu ngạo của mình.

Ông ta đã trở thành giáo quan của đội Viêm Long thế mà cấp trên lại phái tới thêm một người làm giáo quan, một tông sư như ông ta làm sao có thể hài lòng cho được?

Lúc trước, ông ta cũng chỉ vì nể mặt cấp trên cho nên mới đồng ý tới đây làm giáo quan.

Nhưng sau khi đến đây thì ông ta mới thấy đám người này là một đám quân nhân càn quấy.

Đặc biệt là Dương Quân, nói chuyện cực kỳ vô lý.

Một tông sư như ông ta đi đến đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, tất nhiên không thể chịu được chuyện người khác ăn nói vô lý hỗn láo với mình.

Tuy nhiên, Dương Quân là cháu trai của chiến thần cho nên có thân phận vô cùng đặc biệt, Lâm Phong cũng không dám tùy tiện ra tay trừng trị Dương Quân.

Nhìn thấy đám người này cư xử hỗn láo, Lâm Phong cũng không có ý định thật sự huấn luyện bọn họ, cho nên ông ta mới thản nhiên khoát tay đi về phía ngọn núi phía sau, dành phần lớn thời gian ở nơi này tu luyện.

Ông ta nghĩ rằng chỉ cần ở lại đây ba tháng thì sẽ hoàn thành lời hứa ban đầu của mình.

Tuy nhiên, ông ta không ngờ cấp trên lại phái tới thêm một giáo quan khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Ông ta thân là một tông sư được vạn người kính ngưỡng, đã không thể ra tay trừng trị Dương Quân thì hôm nay cũng phải dạy cho tên giáo quan mới này một bài học.

Phải cho tất cả đám người này biết thế nào là một tông sư.

Bởi vì tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, là tín ngưỡng không thể bị mai một.

Lục Hi liếc nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói.

“Quốc gia mời ông đến đây để huấn luyện cho bọn họ chứ không phải mời ông đến đây để hầu hạ ông. Ông không chịu huấn luyện bọn họ thì cấp trên phái người khác đến huấn luyện, đây chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?”

Lâm Phong nghe thấy Lục Hi còn dám phản bác mình thì ngay lập tức tức giận nói.

“Hỗn láo, đứng trước mặt một tông sư mà còn dám ăn nói cuồng vọng như vậy, thật không biết trời cao đất dày”.

Thấy hai người tranh cãi, Tôn Chính Đức hết sức lo lắng.

Hai vị này, một vị là tông sư cao thủ, một vị là quân nhân siêu cấp đã khiến cho cả đám người Dương Quân phải phục tùng, cho dù không phải là tông sư thì cũng không kém cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK