Chương 271
Nếu đã không phải nhà họ Hoàng thì người có thù oán với anh cũng chỉ còn nhà họ Phùng.
Mình ép Phùng Tích Phạm nhảy xuống biển, không biết hắn ta còn sống hay đã chết, nhưng dù sống hay chết thì Phùng Anh Tài hẳn là đã biết chuyện này.
Với tiềm lực tài chính của ông ta, tra ra được mình đang ở đây cũng rất bình thường, có thể Tần Lam đã phải gánh nợ thay mình.
Nghĩ đến đây Lục Hi nói: “Có lẽ tôi đã biết là ai rồi, cô yên tâm dưỡng bệnh, tôi ra ngoài giải quyết chút việc”.
Tần Lam gật đầu nói: “Tôi muốn tự tay giết cái tên chó đó”.
“Cô yên tâm, tôi sẽ dẫn người đánh cô bị thương đến trước mặt cô, cô tùy ý xử lý”, Lục Hi cười nói.
Tần Lam khẽ cười, như động phải vết thương mà mặt nhăn lại vì đau.
Vân Khả Thiên thấy thế lại bắt đầu lo lắng.
Lúc này Lục Hi lại nói: “Tôi sẽ giúp cơ thể cô hồi phục như ban đầu nên đừng tạo áp lực gì”.
“Tôi tin tưởng lão đại”, Tần Lam nói.
Lục Hi gật đầu rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Vân Khả Thiên cũng đi theo, tiễn Lục Hi đến trước cổng bệnh viện.
Lục Hi vỗ vai Vân Khả Thiên nói: “Cậu làm rất tốt, chuyện này khiến cậu chịu thiệt thòi rồi”.
“Anh Lục, chúng ta mà phải khách sáo thế sao, đây là điều nên làm!”, Vân Khả Thiên cáu kỉnh nói.
Lục Hi thấy sắc mặt Vân Khả Thiên hơi kỳ lạ thì hỏi: “Tôi thấy tên nhóc cậu dạo gần đây hơi không giống bình thường lắm đấy?”
Vân Khả Thiên nghe thế vội vàng nói: “Không có”.
Lục Hi nghĩ ngợi một chốc lắc đầu nói: “Thôi vậy, tôi còn việc không nói với cậu nữa, bảo vệ cho Tần Lam thật tốt”.
“Ừm, anh Lục yên tâm!”, Vân Khả Thiên gật đầu.
Sau đó Lục Hi bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến sân bay.
Sau khi lên xe anh đặt một vé máy bay chuyến sớm nhất đến thủ đô.
Bây giờ an toàn của Tần Lam không còn vấn đề gì nữa, bệnh viện là nơi công cộng, khắp nơi đều có camera theo dõi, còn có Vân Khả Thiên và một cả tốp binh lính bảo vệ.
Trong lúc này mà có ý muốn chết thì mới dám ra tay với Tần Lam thôi.
Lính đặc chủng là lực lượng của đất nước, nếu dám ra tay với họ thì có nghĩa là đã phạm tội, chống đối với nhà nước, tông sư cũng không dám làm thế chứ đừng nói là một cao thủ tiên thiên, có cho mười lá gan chắc đối phương cũng không dám.
…
Hơn mười một giờ đêm, Lục Hi bước ra từ sân bay thủ đô, bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến núi Tử Vân của thủ đô.
Thượng Kinh là thủ đô của đất nước, có thể nói là một thành phố lớn nhất, phồn thịnh nhất Hoa Hạ.
Núi Tử Vân vốn dĩ nằm ở ngoại ô thành phố Thượng Kinh.
Nhưng Thượng Kinh không ngừng phát triển, núi Tử Vân đã hoàn toàn nằm trong phạm vi nội thành.
Hơn nữa, vì trong thành phố nhộn nhịp hiếm có một nơi yên tĩnh nên nơi này trở thành lựa chọn hàng đầu cho việc sinh sống của những người giàu có.