Chương 826
Lúc này tên tóc vàng cũng ngẩn người, thuộc hạ của hắn ta cũng đều là tay cừ khôi thường xuyên đánh nhau, sao hôm nay lại không chịu nổi được một đòn thế này?
Nhìn Lục Hi đứng trước mặt mình, tên tóc vàng kinh hãi trong lòng, nhưng gã không chịu thua, chỉ thấy gã quát lớn một tiếng: “Người đâu, có người đến đập phá”.
Nói xong, tên tóc vàng rút ra một con dao bầu dài hơn một tấc từ phía sau, hằm hằm nhìn Lục Hi.
Đồng thời, tất cả nhân viên phục vụ của quán bar đều chạy đến, tay cầm gậy côn, bao vây quanh Lục Hi.
Lúc này, những người đứng xem trò vui vừa thấy sắp động đến dao gậy, lập tức như chim chóc muông thú chạy tán loạn ra khỏi quán bar, cứ ở lại đây, liên lụy đến mình thì không hay.
Thấy người cũng chạy sạch, còn Lục Hi bị hơn hai mươi nhân viên phục vụ bao vây ở giữa, tên tóc vàng cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, mày đánh giỏi lắm hả?”
Lục Hi nhìn tên tóc vàng, không lên tiếng, quay người nhìn Trình Học Phong và Mục Trung Hoa một cái, ra ý bảo họ bảo vệ Trương Nguyệt Nguyệt, rồi mới nói với tên tóc vàng: “Mày nói đúng rồi đấy, tao đánh nhau rất giỏi”.
Tên tóc vàng vừa nghe, cười lạnh lùng một tiếng nói: “Lên cho tao, đánh tàn phế tên khốn này đi”.
Những nhân viên phục vụ này đều là đàn em dưới quyền lão đại Triệu, bình thường là nhân viên phục vụ, một khi có chuyện lập tức biến thành đàn em trên giang hồ.
Tên tóc vàng là người trông coi quán bar này, phụ trách xử lý những kẻ đến gây rối, cũng coi như một tên đầu đàn, cho nên gã vừa hạ lệnh, đám nhân viên phục vụ liền ào ào xông lên.
Lúc này nghe thấy tên tóc vàng hạ lệnh, đám nhân viên phục vụ bất kể ba bảy hai mươi mốt, giơ các loại ống thép dao bầu trong tay chém về phía Lục Hi.
Trình Học Phong và Mục Trung Hoa đều lo lắng cho Lục Hi.
Bọn họ biết Lục Hi có võ công, đối phó với mấy người vừa nãy, bọn họ cũng không bất ngờ, vì từ nhỏ Lục Hi đã đánh nhau rất giỏi.
Nhưng đối diện với hơn hai mươi người tay cầm hung khí, bọn họ không dám chắc chắn Lục Hi có thể chống lại hay không.
Lúc này, đám người này đã lao đến trước Lục Hi, ống thép và dao bầu trong tay lao về phía Lục Hi như mưa rơi.
Trương Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh này lập tức sợ hãi kêu lên, đám người này hoàn toàn bất chấp tất cả, dưới làn mưa đao hỗn loạn, Lục Hi có thể sống sót không? Chết người thì phải làm thế nào?
Nhưng Lục Hi chộp đoạt lấy một cái ống thép, sau đó cũng không thấy anh dùng sức, chỉ tùy tiện vung lên mấy cái, người trước mặt anh đã kêu thét ngã xuống.
Những kẻ ngã xuống đều ôm các chỗ trên người, kêu la không ngừng, không ai có thể đứng lên chiến tiếp.
Cứ như vậy, Lục Hi ung dung tự tại, chớp mắt đã đánh cho hai mươi mấy người ngã dưới đất.
Sau đó, Lục Hi lại đến bên cạnh tên tóc vàng.
Anh vứt ống thép đi, chậm rãi châm một điếu thuốc, hai tay đút túi quần nhìn tên tóc vàng nói: “Còn ai nữa không, mau gọi ra đi, tao đang vội”.
Tên tóc vàng sợ khiếp vía, gã không dám tin một mình Lục Hi lại có thể đối phó nhiều người như vậy, còn không bị thương chút nào, lập tức ngẩn người ở đó.