Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 284

Lục Hi nhìn sang, thì ra chính là tên cưa cẩm cô gái trên máy bay kia.

Nhìn vẻ mặt không mang ý tốt của Hoắc Tu Chi, Lục Hi nhướng mày đáp: “Tôi tới tìm Hoắc Tư Duệ, thế nào, không được à?”

“Hỗn xược”, Hoắc Tu Chi nghe vậy liền gầm lên: “Tên của em họ tôi một người như anh cũng xứng gọi?”

Lục Hi đáp với vẻ mặt kỳ quái: “Tên của một người không phải là để gọi sao?”

“Là dùng để gọi, nhưng không phải là cái tên có thể phun ra từ miệng anh”, Hoắc Tu Chi kiêu ngạo nói.

Hoắc Tư Duệ hiện tại đã lọt vào danh sách những người giàu nhất nước, thân phận cũng trở nên không bình thường, một nhà cung cấp cỏn con cũng dám gọi thẳng tên của em họ, đúng là quá nực cười.

Lục Hi lắc đầu nói: “Tránh ra, tôi phải lên lầu”.

“Tầng trên là nơi em họ tôi chiêu đãi khách quý, là nơi anh có thể nói lên là lên sao? Còn có, anh ăn mặc như vậy tới tham dự tiệc rượu thực sự quá thiếu tôn trọng tập đoàn Giai Mĩ rồi”.

Liếc xéo một thân áo phông và quần đùi của Lục Hi, Hoắc Tu Chi ngạo nghễ nói.

Lúc này, Lư Kiến Bình ở bên cạnh cũng xen miệng.

“Chàng trai trẻ, vị này là tổng giám đốc chi nhánh Thượng Kinh của tập đoàn Giai, đồng thời cũng là anh họ của chủ tịch Hoắc, anh nói chuyện chú ý một chút”.

Lư Kiến Bình giới thiệu Hoắc Tu Chi với Lục Hi, thuận tiện tâng bốc hắn một trận.

Hoắc Tu Chi thỏa mãn giả bộ chỉnh lại nơ trên cổ áo, nhìn Lục Hi với khuôn mặt tự đắc.

Chỉ cần là nhà cung cấp của Giai Mĩ, hắn ta có thể tùy ý nhào nặn tên nhóc này, hiện tại có rất nhiều nhà sản xuất muốn kí kết với Giai Mĩ.

Lục Hi không để ý tới Hoắc Tu Chi, mà nhìn sang Lư Kiến Bình cười đáp: “Đúng là trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại, vậy mà lại đụng phải tên béo chết tiệt nhà anh ở đây”.

“Cậu nói ai là tên béo chết tiệt đó”, Lư Kiến Bình nghe vậy lập tức xù lông, hung tợn trừng Lục Hi nói.

Lục Hi cười ha hả, một phát đẩy ra Hoắc Tu Chi, rảo bước lên tầng hai, anh lười phải dài dòng với hai người này.

Tuy nhiên sau khi bị Lục Hi đẩy ra, Hoắc Tu Chi sững sờ một lúc sau đó rất nhanh đã bùng cháy ngọn lửa tức giận.

Tên nhóc này lại dám đẩy hắn ta, thực sự là gan to bằng trời mà.

“Nhãi con, anh đứng lại cho tôi, anh cung cấp cho Giai Mĩ sản phẩm gì?”, Hoắc Tu Chi sa sầm mặt mày hỏi.

Trước mặt hai mỹ nữ lại bị người khác khinh thường xô đẩy như vậy, Hoắc Tu Chi sao có thể nhẫn nhịn?

Lục Hi nghe vậy mới chậm rãi quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Sao thế?”, Hoắc Tu Chi lạnh lùng cười khẩy: “Có biết là chỉ một câu nói của tôi liền có thể đá anh ra khỏi Giai Mĩ không?”

“Con người anh sao có thể như vậy, muốn anh đổi chỗ ngồi trên máy bay anh cũng không chịu, hiện tại trong loại trường hợp thế này lại còn ra tay xô đẩy người khác, đúng là thứ lỗ mãng”.

Dương Di Văn ở một bên cũng bất mãn nói với Lục Hi.

Lúc này Lư Kiến Bình cũng phụ họa theo: “Nhóc con, đến giám đốc Hoắc mà cậu cũng dám đắc tội, tôi thấy cậu đúng là không muốn lăn lộn ở Giai Mĩ nữa rồi”.

Lục Hi nhìn Hoắc Tu Chi, trong lòng đã có chút bực bội.

Bản thân vốn đã không muốn để ý tới hắn ta, nhưng người này lại một lòng muốn gây rắc rối với anh.

Lục Hi bắt đầu suy xét có nên cho hắn ta một bài học nhỏ hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK