Chương 278
Trợ lý của hắn ta vội đứng lên nói với Dương Di Văn: “Cô này, để tôi đổi chỗ với cô”.
Dương Di Văn thấy vậy thì gật đầu rồi đổi chỗ.
Hoắc Tu Chi thấy trợ lý giải vây cho mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không hắn ta thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ. Đồng thời hắn ta cũng cảm thấy coi trọng người trợ lý này hơn.
Trợ lý ngồi vào chỗ của Dương Di Văn, mỉm cười chào hỏi Phương Nhã Đình.
Phương Nhã Đình cũng mỉm cười.
Lúc này Hoắc Tu Chi đã trở lại chỗ ngồi, trước khi rời đi còn hung hăng nhìn Lục Hi.
Nhìn thấy Hoắc Tu Chi ngồi xuống, Dương Di Văn cười nói: “Đừng để ý tới anh ta, loại người như vậy đúng là không có tư chất”.
Hoắc Tu Chi khẽ cười, tỏ vẻ cũng cảm thấy như vậy, sau đó hai người trò chuyện rất thân mật.
Bảy giờ ba mươi phút sáng máy bay hạ cánh xuống sân bay Tây Kinh.
Lục Hi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chuẩn bị xuống máy bay.
Hoắc Tu Chi đứng dậy nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: “Hai người đẹp, công ty đã cử xe đến đón anh, chúng ta cùng đi tới công ty đi”.
Dương Di Văn vỗ tay nói: “Được chứ, tụi em cũng phải tới công ty”.
Nói rồi cô ta kéo Phương Nhã Đình ra khỏi chỗ ngồi, còn liếc nhìn Lục Hi một cái với vẻ chán ghét.
Hành khách đã bắt đầu lấy hành lý, Hoắc Tu Chi cực kỳ lịch sự, cùng với trợ lý của mình giúp Dương Di Văn và Phương Nhã Đình lấy hành lý ra, đồng thời cũng hỗ trợ kéo ra ngoài.
Đám người chậm rãi bắt đầu xuống máy bay, trước khi rời đi Hoắc Tu Chi còn liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, Lục Hi lắc đầu.
Sau khi xuống máy bay, Lục Hi bắt taxi đến thẳng bệnh viện nhân dân.
Khi anh đến khoa hồi sức cấp cứu thì vẫn là phiên trực của lính đặc công.
Nhưng bọn họ đều đã được Vân Khả Thiên dặn dò rõ ràng cho nên cũng không ngăn cản Lục Hi, chỉ gật đầu mời vào.
Lục Hi gật đầu cười đáp lại.
Vào phòng bệnh, anh thấy Vân Khả Thiên đang bưng bát cháo Bát Bảo, dùng thìa đút cho Tần Lam.
Vân Khả Thiên mấy ngày nay có vẻ rất cực khổ, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng mấy ngày không thay, chỗ nào cũng có vết bẩn.
“Thức ăn không tồi nha”, Lục Hi cười mở miệng nói.
Vân Khả Thiên nhìn thấy Lục Hi bước vào thì xấu hổ đặt bát cháo xuống.
“Tiếp tục đút cho cô ấy ăn đi, lỡ cô ấy chết đói thì phải làm sao?”
Thấy Vân Khả Thiên đột nhiên dừng lại, Lục Hi có chút khó hiểu nói.
Vân Khả Thiên vừa nghe liền bưng bát cháo Bát Bảo lên, chuẩn bị đút cho Tần Lam tiếp.
Nhưng Tần Lam đã lắc đầu, nói không muốn ăn.
Lục Hi đến bên giường Tần Lam cười nói: “Vết thương thế nào rồi?”
“Yên tâm, không chết được. Chuyện anh đi làm thế nào rồi?”
Tần Lam dường như đã khôi phục một chút, nói chuyện cũng đã có khí lực.
Lục Hi cau mày: “Sự việc còn phức tạp hơn tôi tưởng tượng, tạm thời còn chưa có manh mối”.
“Không cần vội, đợi tôi tốt hơn chúng ta cùng nhau giải quyết việc này”, Tần Lam lạnh lùng đáp.