Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 363

Nhưng gã không dám đi nhanh, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách an toàn với đám người cậu Vương, để đám người đó nằm trong tầm mắt gã.

Lúc này, Lạc Lạc nói: “Hay là thôi đi, chân tôi đau lắm rồi”.

“Đúng vậy, hay là thôi đi, tôi cũng không đi nổi rồi”, một cô gái khác nói.

Cậu Vương nghe xong nói: “Sợ cái gì, chúng ta đi từ từ, vốn dĩ chính là tới du lịch mà, qua một lúc thì gọi Triệu Binh về cầm theo trang bị cho chúng ta, tìm một chỗ tốt, chúng ta mở tiệc ngoài trời, quá tuyệt”.

Hai cô gái nghe xong, trên mặt lộ ra ý cười, im lặng đồng ý.

Cậu Vương với cậu Lưu này đã tiêu không ít tiền cho hai người học, thứ nên đồng ý thì phải đồng ý, đây cũng là một quy tắc và trách nhiệm mọi người hiểu nhưng không nói ra, nhưng sẽ gây nên khó chịu.

Cứ như vậy, đám người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, không những sương mù không ít đi, ngược lại còn càng thêm dày đặc.

Lúc này, Triệu Binh cảm giác có chút không đúng, gã dừng lại nói.

“Cậu Vương, thật sự chúng ta không thể đuổi theo nữa đâu, bây giờ không nhìn được đến ba mét nữa rồi, nếu tiếp tục đuổi, chúng ta có thể sắp phải tách ra”.

Thật ra thì trong lòng cậu Vương cũng đã bắt đầu sợ, dù sao cũng đang ở trong rừng rậm, sương mù ngày càng lớn, hơn nữa trời sắp tối rồi, hắn ta cũng không dám đi tiếp.

Vừa hay Triệu Binh nói ra, cậu Vương cố ý chau mày, thở dài nói.

“Thật là, coi như tên nhãi đó tốt số, chúng ta nghỉ ngơi trước, chờ sương mù tan đi, tôi bảo Triệu Binh quay về cầm trang bị, chúng ta tìm một nơi tốt quanh đây, cố cho qua một đêm”.

Mọi người vừa nghe xong cũng đều dừng lại, thật ra thì bọn họ đã sớm không muốn đi tiếp rồi, lời của cậu Vương vừa hợp ý mọi người.

Một đám người dừng lại, Triệu Binh quét dọn ra một mảnh đất trống, mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, còn Triệu Binh thì cau mày nhìn xương mù dày đặc xung quanh, mặt đầy cảnh giác.

Lúc này, ở một nơi nọ trong rừng rậm, Lục Hi tựa vào một thân cây cổ thụ chọc trời, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Anh đuổi theo ấn ký tinh thần đến nơi này, phát hiện Ô Lạp vẫn luôn ở đây, ông ta chạy qua chạy lại trong chu vi khoảng mười dặm, cũng không biết ông ta đang làm gì nữa. Lục Hi cứ nghỉ ngơi đã, đợi sau khi ông ta đã đứng yên rồi mới đi tìm, tránh lãng phí tinh lực của mình.

Cứ như vậy khoảng chừng hơn ba tiếng đồng hồ, Ô Lạp ở cách đó không xa mới hoàn toàn dừng lại, phạm vi hoạt động thu nhỏ trong chu vi mười mấy mét.

Lục Hi biết có thể chính là nơi ở của phái Vu Cổ, thế là anh mở mắt, nhảy xuống thân cây, đi về phía Ô Lạp ở đó.

Nhưng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên Lục Hi dừng lại nhìn ra phía sau.

Chỉ thấy phía sau có mấy bóng người đi tới, lập tức Lục Hi ngây ra.

Mãi đến khi mấy người đi tới gần Lục Hi, khi nhìn thấy anh, họ liền không thể tin nổi.

Sau đó nghe thấy người đến hung hãn nói: “Mẹ nó, xem lần này mày có thể chạy đi đâu được nữa”.

Lục Hi thở dài rồi nói: “Vậy mà mấy người cũng tìm được tôi cơ đấy, bái phục luôn”.

Đoàn người này chính là đám cậu Vương.

Lục Hi tưởng rằng mình đã bỏ rơi được bọn họ từ sớm, cả đời này cũng không gặp được, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK