Chương 12
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên thì Lục Hi lại nói.
“Có thể nhận ra logo của Wayne, anh đúng là có mắt nhìn tốt”.
Lục Hi mỉm cười gật đầu với chàng trai kia xem như một lời khen ngợi.
“Này, anh có biết cậu Vân là ai không mà dám nói chuyện với cậu Vân như vậy?”
Lúc này Kế Tịch Chiếu đột nhiên nói.
Cậu Vân mà hắn ta vừa nhắc tới ngay lập tức cau mày, dường như cũng cảm thấy bất mãn với hắn ta.
Anh ta vừa rồi chỉ đi ngang qua định chào hỏi một người quen, nhưng nghe thấy mọi người đang bàn tán về bộ âu phục của Lục Hi thì liền liếc mắt nhìn thử.
Không ngờ bộ âu phục đó lại khiến cho anh ta hết sức ngạc nhiên, đó chính là bộ âu phục được làm ra dưới bàn tay của bậc thầy thời trang hàng đầu thế giới, logo W kia đúng là dấu ấn mà Meredith tự tay lưu lại.
Nhưng ba năm trước khi Meredith 60 tuổi thì ông ta đã tuyên bố rằng sẽ không làm trang phục cho bất kì ai nữa và bắt đầu nghỉ hưu.
Điều này khiến cho anh ta cảm thấy rất tò mò không biết người đàn ông trước mặt sao lại có được bộ âu phục do chính tay Meredith tạo ra, phải biết rằng những món đồ mà Meredith đích thân chế tác cho dù có tiền cũng không mua được, đó là biểu tượng của những người có thân phận cùng phẩm giá tôn quý.
Người như vậy chắc chắn không có thân phận tầm thường cho nên Vân Khả Thiên cũng muốn kết bạn, chỉ có điều cách nói chuyện của người này khiến cho anh ta thật sự không thích.
Đối với thân phận của chính bản thân thì anh ta cũng có chút tự mãn, một người luôn từ trên cao nhìn xuống như anh ta, tìm trong toàn bộ tỉnh Tây Bắc cũng không có người dám nói chuyện với anh ta như thế.
Tuy nhiên Vân Khả Thiên là người rất có giáo dục, tuy rằng trong lòng không vui những cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có Kế Tịch Chiếu ở bên cạnh anh ta là ngay lập tức tỏ ra nóng nảy.
“Đây là cậu Vân, nhà họ Vân nắm trong tay cả tỉnh Tây Bắc, anh dám nói chuyện với cậu Vân như vậy sao?”
Trước mặt của Vân Khả Thiên, Kế Tích Chiếu giống như là một con chó trung thành liên tục lên tiếng chỉ trích Lục Hi, hiếm khi mới có dịp được gặp cậu Vân cao quý, lúc này không nắm chặt cơ hội nịnh bợ thì còn đợi tới lúc nào.
Lục Hi nghe xong lời này thì cũng không thể hiện ra thái độ gì.
Những người mà anh quen biết không hề kém hơn lãnh đạo của tỉnh Tây Bắc, cậu Vân này chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường bình thường trong mắt của anh.
Nét mặt của Hoắc Tư Duệ lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cậu Vân là một nhân vật vô cùng ghê gớm, nhà họ Vân nắm trong tay cả tỉnh Tây Bắc, Kế Tịch Chiếu đã tạo được quan hệ với nhân vật ghê gớm này từ khi nào?
Cô lo lắng liếc nhìn Lục Hi, nếu như cậu Vân kia dính vào chuyện này thì cho dù Lục Hi có năng lực lớn như lời đồn cũng sẽ phải gặp muôn vàn khó khăn.
Bởi vì cả tỉnh Tây Bắc không có người nào dám không nể mặt cậu Vân.
Lục Hi ném cho Kế Tịch Chiếu một ánh mắt lạnh lùng rồi không để ý đến hắn ta nữa, chỉ quay sang nói với Yamato Nozaki.
“Anh Nozaki, lần này tôi đến đây là vì cô Hoắc Tư Duệ muốn cùng công ty các anh kí một hợp đồng hợp tác, tôi hi vọng anh có thế hợp tác với công ty của cô Hoắc Tư Duệ đây, về phần anh có yêu cầu gì thì đều có thể nói ra”.