Chương 293
Đối mặt với gia tộc võ đạo đứng số một Tây Bắc, với cao thủ tông sư, cho dù là ông ta tới trước cũng không dám sơ suất, chỉ đành trưng cầu ý kiến của đối phương.
Nhưng người nhà họ Lâm lại không có chút biểu hiện của sự nhượng bộ, khiến ông ta trong chốc lát rơi vào rối rắm.
Theo thể lệ, ông ta đến trước nên là do ông ta hành động trước, ông ta thất bại mới tới lượt người tiếp theo.
Nhưng nhà họ Lâm lại tồn tại một tông sư, thân phận cùng thực lực này cứng rắn đè ép ông ta, ông ta cũng không dám cương quyết như cách đối xử với Lục Hi vừa rồi.
Người ta nói không nhường, ông ta thực sự không có cách nào ép buộc.
Nhưng chuyện này liên quan đến việc ông ta có thể thăng cấp lên tông sư hay không, nếu cứ như vậy từ bỏ thực sự trong lòng ông ta không cam tâm.
Ngay tại khi ông ta còn đang lúng túng, lại nghe thấy Lâm Tiêu nói.
“Không được vô lễ, nếu người ta đã tới trước, đương nhiên là phải để họ ra tay trước, người trong giang hồ như chúng ta vẫn phải tuân thủ quy củ”.
“Vâng”.
Người đàn ông trung niên bị Lâm Tiêu nói như vậy lập tức lui về phía sau.
Vương Thế Tân nghe vậy liền vui sướng khôn tả, chắp tay vái Lâm Tiêu: “Cảm ơn tông sư Lâm đã nhượng bộ”.
Lâm Tiêu mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ khá bao dung.
Vương Thế Tân lúc này mới quay lại nói với mấy người phía sau: “Mở hộp chuẩn bị hành động”.
Lục Hi nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu.
Vương Thế Tân đối với anh không hề khách sáo, trực tiếp lên tiếng nói rằng bản thân tới trước, đối với tông sư lại nơm nớp lo sợ, còn muốn người ta mở lời cho phép ông ta mới dám hành động, thế gian này đúng là kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng mà.
Lúc này người nhà họ Vương mới mở ra mấy hộp gỗ kia, toàn bộ bên trong vậy mà đều là lựu đạn, những quả lựu đạn này nhìn có vẻ hơi thô sơ và không đạt tiêu chuẩn, nhưng có thể thu mua được nhiều như vậy thực sự cũng không đơn giản.
Vương Thế Tân cùng con em trong gia tộc bỏ những quả lựu đạn này vào ba lô đã chuẩn bị trước đó, đeo lên lưng rồi đi tới cửa hang tối đen kia.
Vào giây phút tiến vào kia, Vương Thế Tân lại quay người, chắp tay nói với Lâm Tiêu.
“Tông sư Lâm, nếu bọn tôi có điều gì bất trắc, xin hãy nể mặt cùng là người trong nghề, làm ơn trợ giúp”.
Mặc dù chuẩn bị đầy đủ, nhưng con thú dữ này đã làm bị thương không ít người trong giới giang hồ, trong đó có không ít cao thủ tiên thiên, Vương Thế Tân cũng không dám đảm bảo có thể săn giết thú dữ một cách bình yên vô sự.
Nói thế nào thì Lâm Tiêu cũng là cao thủ tông sư, ngộ nhỡ mình và người trong tộc không phải đối thủ của thú dữ, mình cố gắng nhờ vả, nhỡ tình hình không ổn thì cũng là chừa đường lui cho mình.
Còn ba người Lục Hi đã hoàn toàn bị ông ta xem nhẹ.
Theo như ông ta thấy, trong ba người ngoại trừ cô gái kia cảnh giới không khác gì mình lắm, hai người còn lại căn bản không đáng nhắc tới.
Mà Lâm Tiêu sau khi nghe thấy lời của Vương Thế Tân xong, ông ta khẽ gật đầu nói: “Đều là người trong giang hồ, nếu có chuyện tôi sẽ chi viện”.