Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413

Lục Hi cả một đường vội vàng cuối cùng cũng tìm được tiệm mì Quán Huyết rồi lao vào trong, lúc này đã hơn hai giờ chiều, đã qua giờ cơm, không có khách, A Đóa đang lau bàn ghế.

Lục Hi vừa thấy người kia vội nói: “A Đóa, bưng lên mười bát mì Quán Huyết, cho đầy đủ nha”.

Anh sắp đói chết mất thôi.

A Đóa thấy là Lục Hi thì vội cười nói: “Có ngay đây, anh đợi một lát”.

Nói rồi A Đóa chạy ra phía sau bếp.

Lục Hi giúp cô ấy giải quyết một rắc rối, phải nói là chúng cũng khá lớn nên A Đóa cảm thấy rất biết ơn Lục Hi, trong lòng thấy rất vui khi có thể gặp lại Lục Hi lần nữa.

Không lâu sau, A Đóa liên tục bưng lên cho Lục Hi mấy bát mì Quán Huyết, hơn nữa đều là do chính tay cô ấy lén ông chủ cho thêm thức ăn vào.

Vừa bưng mì lên, Lục Hi vội vàng lao đầu vào ăn.

Vị cay của Thiên Linh Cái bốc lên, xua đi cơn đói khiến anh thở dài đầy thoải mái.

Cứ thế Lục Hi ăn hết bát này đến bát khác, A Đóa ở một bên nhìn mà không khỏi vỗ ngực, cô ấy chưa từng gặp người nào có sức ăn lớn như thế.

Thế nhưng không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đám người Vương Trạch Nham vội vàng chạy vào, trên người Triệu Binh toàn là máu.

Triệu Binh bụm ngực, vẻ mặt đau đớn, hiển nhiên là bị thương nặng.

Họ vừa bước vào đã vội nói với Lục Hi: “Đại sư, cứu bọn tôi với”.

Lục Hi nhíu mày, Triệu Binh đã là cao thủ nội gia, sao có thể bị người khác tùy tiện đánh bị thương ở một thị trấn nhỏ thế chứ.

Lục Hi vừa ăn vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thật ra anh không muốn quan tâm đến chuyện này, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn cũng không phải người tốt lành gì, anh chỉ đang tò mò là ai mà có thể đánh Triệu Binh bị thương mà thôi.

Lúc này Vương Trạch Nham lắp bắp nói.

“Lúc nãy anh không cho chúng tôi đi theo, chúng tôi đành phải tự đi ăn cơm, ai ngờ một đám lưu manh đến giễu cợt trêu ngươi, thế nên tôi bèn bảo Triệu Binh dạy dỗ chúng, không ngờ đám người đó tìm được cao thủ đánh Triệu Binh bị thương, còn nói muốn chém chết bọn tôi nữa”.

“Đệch, ai mà lợi hại thế”, Lục Hi vừa ăn vừa nói.

Vương Trạch Nham nói tiếp: “Người kia rất lợi hại! Hình như nói cái gì mà đội viên dự bị của lính đặc chủng Viêm Long, sắp phải tập huấn đặc biệt gì đó, dù sao nghe cũng rất oai”.

Vừa nghe nói thế Lục Hi sửng sốt.

Người của Viêm Long thế mà còn đánh nhau với người khác tranh giành tình cảm á?

Từng là giáo quan của Viêm Long, Lục Hi thấy hơi không vui khi nghe mấy lời này.

Sao cái thứ rác rưởi thế lại có thể vào được Viêm Long, dù hắn ta có tố chất đến mấy nhưng đạo đức không ra gì thì cũng không được.

Lục Hi vừa ăn vừa lạnh nhạt nói: “Đợi hắn đến đi”.

Có câu này của Lục Hi, đám người Vương Trạch Nham cũng cảm thấy nhẹ nhõm, được đại sư bảo vệ, dù có ai đến, họ cũng không sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK