Chương 164
…
Lúc này ở phòng bao sang trọng trong quán karaoke tầng ba của khách sạn Tinh Huy, Mạnh Trường Giang đang uống rượu vừa nói vừa cười với hai người đàn ông.
Vây xung quanh có mười mấy cô gái xinh đẹp, không ngừng mời rượu.
Mạnh Trường Giang cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lúc này mặt gã đầy đắc ý.
Trước kia gã làm ở công ty không ổn định, thiếu nợ rất nhiều.
Cách đây không lâu khi về nhà, gã gặp được bạn thuở nhỏ Trần Binh, vốn nhìn Trần Binh tàn tật gã cũng không thèm quan tâm.
Nhưng tình cờ gã nghe thấy Trần Binh làm lính ở nước ngoài, anh ta cầm về một khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, gã đang sứt đầu bể trán lập tức chú ý vào Trần Binh.
Trải qua mấy lần tiếp xúc, Trần Binh không chút phòng bị, tính cách lại hào sảng, dưới miệng lưỡi xảo quyệt của Mạnh Trường Giang, anh ta liền đầu tư toàn bộ sáu triệu tiền trợ cấp cho gã.
Đến khi cầm được sáu triệu này, Mạnh Trường Giang mừng đến phát điên, hắn chỉ tưởng rằng Trần Binh có mấy trăm ngàn thôi, nào ngờ gia tài của anh ta lại phong phú như vậy.
Mà sau khi có được khoản tiền này, anh ta lập tức chơi trò mất tích.
Biến mất được một khoảng thời gian, biết quê hương mình muốn đầu tư, chính phủ đang kêu gọi đầu tư.
Cô chỉ vội vàng lướt qua đã nhìn thấy mấy ngôi sao điện ảnh hạng A trong và ngoài nước đang ôm mấy người đàn ông ăn mặc bảnh bao ở đủ các độ tuổi khác nhau, họ mỉm cười nhìn về phía trước.
Mãi đến khi người đàn ông dẫn cô ngồi xuống một chiếc bàn ở trong góc, Nhan Phi Hoa mới hoàn hồn lại.
“Đây là đâu?”, cô tò mò vội hỏi.
Người đàn ông cười một tiếng nói: “Một chiếc du thuyền thôi mà, cũng đâu phải cô chưa từng thấy”.
Đương nhiên Nhan Phi Hoa đã nhìn thấy, chỉ là cô chưa từng thấy cảnh tượng nào lớn như vậy, người ở đây nhìn một cái cũng biết không giàu thì sang.
Còn khí chất hơn cả những nhân vật nổi điện ảnh truyền hình và những ông trùm tài chính mà cô đã từng gặp, ngay cả cô chưa tính đến là diễn viên hạng ba cũng khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh.
“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân cứu mạng tôi”.
Nhan Phi Hoa hít sâu một hơi, cảnh tượng lớn như vậy, người lại đông cũng đã kéo cô từ bóng tối cái chết quay về, khiến cô cảm thấy có chút chân thực, cuối cùng cô cũng nhớ ra hỏi thăm tên ân nhân cứu mạng mình.
“Tôi tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nói.
Nhan Phi Hoa cầm ly rượu vang lên nói với Lục Hi.
“Cảm ơn anh Lục, tôi còn tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, không ngờ đã gặp được người hiếm thấy như anh”.
Cảnh Lục Hi bay vút lên đứng trên mặt biển kia đã để lại cho Nhan Phi Hoa ấn tượng sâu sắc, có lẽ cả đời cô cũng khó mà quên được.
Lục Hi cười nói: “Không tính là người hiếm thấy, một trò ảo thuật mà thôi, hơn nữa tôi cũng rất hâm mộ cô đấy”.
Để tránh khiến cô gái kinh ngạc quá mức, Lục Hi liền đùa giỡn.
“Hâm mộ tôi ở điểm gì chứ, một diễn viên không có thứ hạng mà thôi”, Nhan Phi Hoa cười khổ nói.