Chương 235
“Hay lắm, còn dám tìm người giúp đỡ cơ đấy, thế nào, chị muốn làm gì, muốn đánh chúng tôi à?”
Trương Hồng Hà bị quát lớn, đứng rúm ró ở góc tường, không dám lên tiếng.
“Cái loại như mấy người đánh thì đánh thôi, bà làm gì được bọn này nào?”
Tần Lam nói xong thì định lên tát vào miệng mẹ của Dương Bằng Nghĩa.
Vân Khả Thiên thấy vậy bèn kéo tay cô ta lại: “Chị Tần, đừng xúc động quá”.
Vân Khả Thiên đã được chứng kiến tính khí của Tần Lam, nếu Tần Lam mà tát cho bà già kia, bà ta bị thế nào họ không quan tâm, nhưng hai vợ chồng Dương Bằng Nghĩa sẽ cãi nhau to với cả nhà mất.
Lúc này, Lục Hi cười khẩy: “Bình thường thì không thăm không hỏi, Dương Bằng Nghĩa vừa lên chức là đến đòi xếp việc cho ngay, các người cũng có mặt mũi nói mấy chuyện này à?”
“Chuyện nhà chúng tôi liên quan gì đến cậu?”, mẹ của Dương Bằng Nghĩa lạnh lùng nói.
“Hừ, chuyện nhà mấy người tôi chả thèm quan tâm, nhưng đây là Dương Bằng Nghĩa, tôi phải quan tâm. Tôi có thể đưa Dương Bằng Nghĩa lên làm vị trí này thì cũng có thể đưa Dương Bằng Nghĩa đi làm nhân viên quét rác được”, Lục Hi nói.
“Ái chà, anh nghĩ anh là ai mà uy quyền thế? Anh là bí thư Tỉnh ủy chắc?”
Em dâu của Dương Bằng Nghĩa hất tóc, trợn mắt nói.
Lúc này, Vân Thắng Quốc đứng ở sau lưng Lục Hi mới bước lên trước mặt Dương Bằng Nghĩa, chậm rãi nói.
“Dương Bằng Nghĩa, nếu không nhờ có cậu Lục đây tiến cử thì cậu nghĩ cậu làm được lên chức phó phòng à? Nực cười thật, vị trí này ai ngồi cũng được chắc?”
“Bí, bí thư Vân”.
Dương Bằng Nghĩa nhìn thấy người đang lên tiếng, lập tức kinh hãi đứng dậy.
Mà bố mẹ, em trai và em dâu của Dương Bằng Nghĩa lúc này cũng phát hiện người nói chuyện này lại là ông lớn của tỉnh Tây Bắc, liền sợ hãi đứng lên.
Vân Thắng Quốc chính là người dăm ba bữa lại lên TV một lần, Tây Bắc này có ai mà không quen mặt chứ.
Chỉ thấy bố của Dương Bằng Nghĩa chìa hai tay khom người bước tới, ông ta cúi người gật đầu với Vân Thắng Quốc: “Bí thư Vân, có thể gặp được ông đúng là quá vinh hạnh”.
Nhưng Vân Thắng Quốc lại chắp hai tay sau lưng, không hề để ý đến ông ta mà nói với Dương Bằng Nghĩa.
“Để cho cậu làm chủ nhiệm là cậu Lục đề cử, cũng thấy cậu là người chính trực nên cậu mới có cơ hội đấy. Tôi hy vọng cậu có thể giữ vững nguyên tắc, làm một vị quan tốt, nếu không thì đừng nói cậu Lục không bằng lòng, tôi cũng không bằng lòng”.
Nói xong, Vân Thắng Quốc liền lui về sau lưng Lục Hi.
Lúc này, người nhà họ Diệp kinh hãi nhìn Lục Hi.
Từ cách nói chuyện và vị trí đứng của Vân Thắng Quốc, bọn họ cũng nhìn ra người đứng đầu Tây Bắc nàyđang hạ mình rất thấp đứng trước mặt Lục Hi.
Chỉ là bọn họ không quen biết Lục Hi, càng không biết Lục Hi có lai lịch gì.
Có thể khiến cho nhân vật lớn hàng cấp cao của Tây Bắc cung kính như vậy, chàng thanh niên này bọn họ tuyệt đối không chọc nổi.